"Huynh trưởng, đây là nước mật ong à? Tiểu Ngư uống cảm thấy ngọt lắm!" Triệu Tiểu Ngư ôm lấy túi nước, uống dòng nước suối linh khí dồi dào. Linh khí trong nước suối ngưng tụ từ linh khí của cỏ cây, thiên địa, nên khi uống vào cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Triệu Kha Nhiên xoa đầu Tiểu Ngư, bình thản nói dối mà mặt không đổi sắc: "Ngon đúng không, Tiểu Ngư uống nhiều vào, rất tốt cho cơ thể."
Rõ ràng là ngầm thừa nhận rằng trong túi nước chính là nước mật ong.
"Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi." Thư Mặc dừng xe dưới cổng thành Cảnh Dương. Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Kha Nhiên vén rèm nhìn ra ngoài.
Cánh cổng thành được xây từ những khối gạch xám hiện ra sừng sững trước mắt, toát lên vẻ cổ kính.
Triệu Kha Nhiên ngắm nhìn một lúc, vì cảm thấy lạnh nên nhanh chóng rụt đầu vào trong xe.
Cậu lục tìm trong túi lấy ra lộ trình và thư bổ nhiệm, đưa cho Thư Mặc. Thư Mặc cẩn thận nhận lấy, rồi bước lên phía trước đưa cho quân lính gác cổng kiểm tra.
Những người lính canh cổng vốn tưởng sẽ kiếm được chút tiền đút lót để đi uống rượu, nhưng khi thấy thư bổ nhiệm, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Biểu cảm kiêu ngạo ban đầu của Tiền Tứ ngay lập tức bị thay thế bởi nụ cười nịnh nọt. Sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng đến mức khiến Thư Mặc giật mình.
Nhưng chỉ thoáng qua thôi, vì lúc ở Phượng Dương, cậu đã quen với những chuyện thế này. Chẳng qua, vì mấy ngày qua liên tục lo nghĩ về việc sống còn trên đường, nên cậu đã quên mất cuộc sống ở Phượng Dương trước đây.
"Hóa ra là huyện lệnh đại nhân, mong đại nhân tha thứ cho hạ quan có mắt không tròng, chậm trễ việc vào thành của ngài." Tiền Tứ khoanh tay cúi đầu, làm một lễ không ra lễ gì cả.
Trong lòng Thư Mặc tuy rất khinh thường, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, dù sao họ cũng mới đến, tránh gây xung đột với những kẻ quyền lực địa phương thì hơn.
Tiền Tứ là một người thông minh, trong đám quân lính gác cổng cũng khá có danh tiếng. Việc dẫn tân huyện lệnh về nha môn lập tức rơi vào tay hắn.
Đi được một đoạn, xe ngựa rẽ qua bức bình phong của phủ nha, rồi dừng lại.
Thư Mặc nhìn tòa nhà trước mặt, nhất thời không thể nhận ra đây là nha môn.
Triệu Kha Nhiên nhận ra xe ngựa đã dừng khá lâu mà Thư Mặc chưa bảo mình ra ngoài, sợ có chuyện gì xảy ra, liền vén rèm ra xem.
Ồ! Hay nhỉ!
Có phải vì cậu không đưa tiền, nên tên này định dẫn họ vào chỗ hoang tàn này để cướp của không?
Thư Mặc nhìn thấy Triệu Kha Nhiên, vội lấy lại bình tĩnh rồi tiến lên đỡ cậu: "Thiếu gia, cẩn thận."
Triệu Kha Nhiên đặt tay lên vai Thư Mặc, xuống xe. Triệu Tiểu Ngư được Thư Mặc bế ra khỏi xe. Triệu Kha Nhiên định bảo Tiền Tứ vào thông báo một tiếng, để người trong phủ nha ra dẫn đường.
Chưa kịp nói gì thì từ bên trong phủ đã có ba người vội vàng chạy ra.
Một người tóc đã bạc trắng, hai người còn lại trông khỏe mạnh nhưng một người cụt tay, người kia thì chân bị tật.
"Thuộc hạ là Phương Trọng Nguyên, huyện thừa của huyện Cảnh Dương. Tham kiến huyện lệnh đại nhân. Đại nhân từ xa tới, thuộc hạ tính toán sai ngày, không kịp đón tiếp, mong đại nhân thứ tội." Lão già cúi người, làm lễ quan một cách chỉnh chu.
Lão huyện thừa đã hơn năm mươi tuổi. Trong suốt nhiều năm qua, huyện Cảnh Dương đã tiếp đón vô số huyện lệnh, lão tiễn đưa không dưới năm người.
Hình dáng, tính tình mỗi người khác nhau, nhưng ai cũng giống nhau ở điểm: tham lam.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, lão đã ngầm nghĩ: Bao năm nay, huyện lệnh đến rồi đi như nước chảy, còn huyện thừa thì như sắt thép vững bền. Lão từng thấy người cao, thấp, béo, gầy, nhưng chưa từng tiễn đưa thiếu niên nào cả.
Thiếu niên trước mặt, tuy vì hành trình dài mà mất đi phần nào khí chất mạnh mẽ, nhưng gương mặt tựa thần tiên đồng tử, cùng vẻ thanh tao nho nhã bao trùm lấy toàn thân, khiến lão già ngạc nhiên. Đây là kiểu người không thể xuất hiện ở nơi biên cương khắc nghiệt này, lão chỉ từng thấy trong sách vở.
Giữa các quan viên triều Đại Nguyên, khi thuộc hạ gặp cấp trên đều phải hành lễ theo nghi thức cúi chào.
Triệu Kha Nhiên có ký ức của nguyên thân, nguyên thân từ nhỏ đã được dạy dỗ về lễ nghi, điều này khiến cậu vô thức đáp lễ.
Dù là cấp trên, nhưng cậu vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, gặp trưởng bối trong triều cũng phải hành lễ.
"Không sao, biên địa xa xôi, ta nghĩ nên đến sớm, nên đã đi nhanh hơn một chút."
Phương Trọng Nguyên không ngờ tân huyện lệnh lại đối đãi lễ nghĩa như vậy, trong lòng lão dâng lên một chút an ủi.
Mặc dù nhìn xe ngựa và số người đi theo có vẻ như họ đã gặp nguy hiểm dọc đường, chạy trốn để giữ mạng sống, nhưng đã là huyện lệnh nói vậy thì cứ xem như vì muốn tới sớm nên đi nhanh thôi. Không hỏi quá nhiều chính là nguyên tắc sinh tồn mà Phương Trọng Nguyên đã giữ nhiều năm nay.
Phương Trọng Nguyên nhìn hai người đứng sau lưng mình, rồi im lặng. Họ vốn không phải là nha dịch trong huyện, mà là hai binh sĩ bị thương rút khỏi chiến trường. Cả hai đều là hậu bối cùng quê với lão, lão không nỡ để họ chịu cảnh nghèo khó nửa đời còn lại nên đã tranh thủ thời gian trước khi huyện lệnh cũ thăng chức, đưa hai người vào làm nha dịch.
Cuối cùng, Phương Trọng Nguyên vẫn quyết định giới thiệu hai người. Vị tân huyện lệnh này có vẻ khác với những kẻ không hiểu đạo lý trước đây, nói về hai người kia chắc cũng sẽ không bị đuổi. Cả đời lão nhìn người không sai.
"Thuộc hạ phía sau có hai người, chính là nha dịch của huyện Cảnh Dương." Nói xong, Phương Trọng Nguyên cúi đầu, không dám ngẩng lên, trong lòng càng thêm lo lắng.
Triệu Kha Nhiên nhìn về phía hai người kia, nhướng mày, hỏi: "Chỉ có hai người thôi sao?"
"Thưa huyện lệnh đại nhân, huyện Cảnh Dương nằm ở biên cương, bổng lộc nha dịch ít ỏi, giá lương thực lại cao. Lâu dần không còn ai muốn làm nữa. Huyện lệnh tiền nhiệm đã đưa gia nhân của mình làm nha dịch, khi được thăng chức, gia nhân cũng theo ông ta rời đi."
Phương Trọng Nguyên nói thật, nhưng không chỉ có huyện lệnh tiền nhiệm làm thế. Những huyện lệnh đến Cảnh Dương đều vậy. Không chỉ đưa gia nhân mà còn mang theo cả vệ đội.
Họ không ở nha môn, mà ở những biệt phủ do các thế gia địa phương dâng tặng. Các thế gia từ đó kiếm chút lợi, và khi huyện lệnh rời đi, biệt phủ lại thuộc về họ.
Còn nha môn đã lâu không được tu sửa, ai ở thì người đó phải sửa. Dù ai cũng giàu nứt đố đổ vách, nhưng lại không ai chịu bỏ ra chút gì.
Triệu Kha Nhiên dù sao cũng đã trải qua tận thế, con người thế nào cậu còn lạ gì. Phương Trọng Nguyên nói vài câu, kết hợp với tình trạng đổ nát của nha môn, cậu đã hiểu ra những khuất tất bên trong.
Đã đến rồi thì cứ an phận thôi, cậu không thể đòi hỏi người khác như thế nào, chỉ mong bản thân không thẹn với lòng.
Thấy Triệu Kha Nhiên không hỏi thêm gì, Phương Trọng Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Ngô Cửu và Tôn Ứng phía sau cũng đồng loạt thở ra. Xem như họ đã qua mặt được huyện lệnh mới, không bị đuổi đi.
Cổng chính của phủ nha đã mọc đầy cỏ dại, những viên ngói trên mái như cái đầu hói, chỗ này mất một mảnh, chỗ kia sứt một miếng. Nếu là ngày mưa, chắc hẳn trên dột dưới nhỏ.
Khi đi qua cổng Nghi Môn, Triệu Kha Nhiên phát hiện cổng chính và cổng nhỏ phía tây đều đóng kín. Phương Trọng Nguyên tinh ý nhận ra sự nghi ngờ của Triệu Kha Nhiên, liền giải thích: "Cổng Nghi Môn là cổng lễ nghi, thường không mở. Người ta đi qua cổng nhỏ hai bên. Cổng phía đông gọi là Sinh Môn, nên mở ra để mọi người đi lại. Cổng phía tây là Quỷ Môn, đó là cổng dành cho tội nhân tử hình. Nên bình thường cổng này cũng đóng lại."
Triệu Kha Nhiên lần đầu nghe thấy những điều này, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là xã hội phong kiến có rất nhiều quy tắc.
Nội phủ nơi huyện lệnh ở nằm phía sau Nhị Đường, cũng là nơi huyện thừa và chủ bộ cư ngụ.
Vì nha môn không lớn lắm, đi chừng năm phút là đến nơi ở.
Tôn Ứng chỉ còn một tay nên đã dẫn ngựa vào chuồng. Ngô Cửu thì vác một cái rương gỗ lớn, trên tay còn treo mấy cái bọc quần áo, theo sau Triệu Kha Nhiên.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp gian phòng, nếu không thì đến tối cũng không có chỗ ngủ.
Triệu Tiểu Ngư còn nhỏ, mệt thì chỉ muốn ngủ. Triệu Kha Nhiên vốn định mang chăn bông ra phơi nắng rồi mới đắp, nhưng đành gác lại ý định.
Lão huyện thừa thấy chiếc chăn bông của họ, trong mắt liền sáng lên. Xem ra nha môn không có sẵn chăn gối gì để họ sử dụng.
Thư Mặc cùng Phương Trọng Nguyên đi đến kho lương tính toán lương thực, còn Triệu Kha Nhiên thì ở lại phòng thu xếp hành lý.
Thực ra Triệu Kha Nhiên không có hành lý gì cả, những thứ mang theo đều do phủ Triệu chuẩn bị. Khi qua Thủ Quân Sơn, mọi thứ đã mất sạch.
Trước đêm xuống núi, nguyên thân chỉ có một cái rương gỗ lớn khóa kín, Triệu Kha Nhiên liền mang nó về nhà.
Cậu không biết bên trong là gì, có lẽ đó là vật riêng tư, không muốn người khác biết. Về những thứ trong rương, cậu không có chút ký ức nào.
Khi vừa trở lại phủ Triệu, cậu lại phải rời đi, lười không muốn thu xếp, liền mang cái rương đi, xem như là hành lý.
Triệu Kha Nhiên nhìn chằm chằm vào cái rương, nghĩ đến nhiệm vụ mà hệ thống 000 đã giao. Bây giờ là phải nuôi sống cả một ngôi làng, ai biết sau này liệu có tăng lên gấp nghìn lần không?
Dù sao hệ thống này tên là Thần Nông, khó mà không nghĩ đến điều đó.
Rất nhiều nông sản trong cửa hàng của hệ thống không hề có ở Đại Nguyên. Nếu cậu tùy tiện lấy ra sẽ dễ gây nghi ngờ. Nhưng, nhìn cái rương này, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.
Về sau, những hạt giống kia chỉ cần nói là của đạo quán trên núi.
Núi nào, đạo quán nào cũng chẳng ai biết. Dù có biết thì sao? Ai lại bỏ công đi tìm từng tấc đất trong núi? Cho dù có tìm, núi rộng bao la như vậy, sao có thể tìm ra được gì?
Thư Mặc bê một khay gỗ, trên đó là một bát cháo, trông ủ rũ như quả cà bị héo.
"Thiếu gia, kho lương chỉ còn bảy bao bột mì và một bao gạo, nhưng là gạo cũ, không biết từ năm nào nữa."
Gạo và bột mì! Thơm quá!
Đối với Triệu Kha Nhiên đã trải qua tận thế, gạo và bột mì là thứ xa xỉ.
Đêm đầu tiên trở lại phủ Triệu, cơ thể cậu do hệ thống 000 điều khiển, đừng nói ăn, ngay cả mùi vị cũng không cảm nhận được. Cả bàn đầy món ngon, cả bát cơm trắng lớn!
Cuối cùng cậu cũng có thể ăn được gạo và bột mì rồi sao?
Đôi mắt đẹp của Triệu Kha Nhiên mở to, hít hà mùi gạo thơm phức trong không khí, rồi nâng bát cháo lên uống liền.
Thư Mặc nhìn thiếu gia nhà mình ăn một cách thích thú, lại càng oán trách lão huyện thừa keo kiệt. Khi nấu cháo, thêm một hạt gạo cũng bị lão nhặt ra. Cuối cùng, cháo chỉ có vị gạo, mà chẳng có mấy hạt. Vì là gạo cũ, lại có chút mùi mốc.
Nếu không phải đã quen ăn gạo ở Phượng Dương, thì mì kia cũng không phải là bột mì trắng nguyên chất, mà lẫn thêm mấy thứ đen sì không rõ là gì. Cậu không đến nỗi để thiếu gia phải chịu khổ với thứ gạo cũ này.
Nhưng Triệu Kha Nhiên lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Ở tận thế, chỉ có hai loại thực phẩm có thể trồng được: khoai tây và đậu nành. Không có loại nông sản nào khác có thể sống sót.
Nếu không nhờ có dị năng, thì vì thiếu hụt các nguyên tố dinh dưỡng, số người chết có lẽ còn nhiều hơn cả số người bị zombie cắn chết.
Thư Mặc nhìn Triệu Kha Nhiên ăn ngon lành, ngửi mùi cháo mà không khỏi nuốt nước miếng. Lại bất chợt nhớ đến lời dặn dò của cha trước khi đi, rằng cậu phải có dáng vẻ của một quản gia, liền giả vờ điềm tĩnh nói: "Thiếu gia ăn từ từ, kẻo bỏng. Cháo của tiểu thiếu gia đang hâm nóng trong nồi, chờ cậu ấy tỉnh sẽ bưng ra."
Triệu Kha Nhiên vừa bận ăn vừa tranh thủ trả lời: "Ngươi đi ăn nhanh đi, Tiểu Ngư tỉnh dậy sẽ gọi ngươi."
Thư Mặc nghe lệnh, liền chạy ngay về phía nhà bếp: "Vâng~"
Sau bữa ăn, Triệu Kha Nhiên được Phương Trọng Nguyên dẫn đi làm quen với các công việc trong nha môn.
"Vì sao ta không thấy hồ sơ vụ án nào cả?" Triệu Kha Nhiên ngẩng đầu hỏi giữa một đống thẻ tre ghi chép việc thu thuế.
Phương Trọng Nguyên hơi mấp máy môi, trong lòng thầm nghĩ: Đám công tử nhà quyền quý này, đúng là sống trong sung sướиɠ quá lâu, không hiểu được hiểm ác chốn quan trường, đến chuyện đơn giản vậy cũng không nghĩ ra.
Nhưng lão vẫn thành thật trả lời, chẳng còn cách nào khác. Thời này sống thật khó khăn, nếu vị tiểu huyện lệnh này nổi giận mà đuổi lão về quê thì lão già này sống chẳng dễ dàng gì.
"Thưa huyện lệnh đại nhân, không chỉ không có vụ án mới, mà những vụ án cũ cũng không có. Trong nhiệm kỳ, nếu nha môn không có vụ án nào, đó là biểu hiện năng lực của huyện lệnh. Phá một vụ án được tính một thành tích. Vì vậy, các vị huyện lệnh của huyện Cảnh Dương luôn được thăng chức rất nhanh, đều nhờ công lao vất vả quản lý tốt đấy ạ!"
Nghe lời khen trá hình của Phương Trọng Nguyên, Triệu Kha Nhiên đã hiểu.
Không phải không có ai báo án, mà là những vị huyện lệnh trước để đạt thành tích chính trị, đã "giải quyết" luôn cả những người đến báo án.
Triệu Kha Nhiên cũng cảm thấy lão già này thật thú vị. Làm huyện thừa cả đời, trải qua bao nhiêu đời huyện lệnh mà vẫn giữ được cái tâm trong sạch, không bị đồng hóa.
Đây đúng là một người có lòng nhân từ.
Cậu tiếp tục lật giở những thẻ tre, ba chữ "Thôn Hà Đông" đột nhiên khiến cậu giật mình. Đây chẳng phải ngôi làng mà 000 đã giao nhiệm vụ cho cậu sao? Ban đầu cậu còn định làm quen với công việc xong sẽ hỏi lão Phương về thôn Hà Đông, không ngờ nó lại tự tìm đến trước mặt cậu.
Nhưng ghi chép trên thẻ tre sao lại kỳ lạ thế này?
"Sao thuế của thôn Hà Đông lại không có ghi chép gì?" Triệu Kha Nhiên chỉ vào chỗ trống trên thẻ tre, hỏi.
Những thẻ tre ghi chép thu thuế đều có số liệu về thuế thu của từng thôn và từng hộ kinh doanh. Trên danh nghĩa là thuế ba phần mười, nhưng con số thực tế là bao nhiêu thì khó mà nói rõ.
Thuế ba phần mười có nghĩa là, ví dụ như nông dân, bất kể nhà có bao nhiêu người, đều phải nộp ba phần mười số lương thực thu hoạch được làm thuế. Thương nhân mỗi năm nộp ba phần mười số lợi nhuận làm thuế.
Nhưng đó chỉ là thuế chính quy, nếu là tá điền thì còn phải nộp thêm địa tô cho chủ đất. Còn thương nhân thì phải dâng thêm lễ lạt cho các thế gia trong thành để bảo đảm đường làm ăn.
Những con số này nhiều hay ít đều do chủ đất và các thế gia quyết định.
Nghe nhắc đến thôn Hà Đông, Phương Trọng Nguyên như nhớ lại điều gì đó. Lão nhíu chặt mày, đôi mắt đυ.c ngầu bừng lên cơn giận dữ. Căn phòng sách vốn không rộng lắm, giờ đây càng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Triệu Kha Nhiên không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ câu trả lời từ lão.
Lâu sau, lão già thở dài, giọng nói già nua của lão vang lên chứa đầy sự bất lực và xót xa.
Lão nói: "Thôn Hà Đông, đã không còn gì để thu nữa rồi."