Sáng hôm sau, khi Thẩm Việt và Triệu Quân thức dậy, mặt trời đã nên tới đỉnh đầu. Hai thân thể to lớn, một trước một sau lần lượt bước xuống lầu. Lý Lệ hiện tại đã ngồi ngoan ngoãn vào bàn ăn, bụng cô đói meo nhưng vẫn phải chờ hai tên khốn xuống rồi mới được động đũa.
Tiếng cửa mở ra, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên, chẳng cần nhìn cũng đoán ra được hai người bước vào là ai. Khi nghe thấy tiếng động của ghế bị kéo ra, Lý Lệ mới ngước mắt lên, hai người đàn ông phía trước giật mình nhìn cô như thể nhìn thấy ma.
Đôi mắt có quầng thâm như gấu trúc, bọng mắt xưng to cơ hồ muốn vỡ ra, khuôn mặt thiếu sức sống, đôi môi hồng hào ngày nào giờ trở lên trắng bệch, khô khốc. Có vẻ như cô đã có một giấc ngủ "cực kì ngon".
Triệu Quân nhìn chằm chằm vào bờ môi đó, hận không thể cắn xuống một ngụm, lấy nước bọt của hắn làm nó trở lên mềm mại và hồng hào.
Thấy bọn họ đã ngồi xuống, Lý Lệ nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, cô ăn như một con hổ đói, không muốn giữ hình tượng tao nhã nữa.
Thẩm Việt nhìn thấy như vậy, sắc mặt có chút khó coi: "Thẩm gia không cho chị ăn no hay sao? Nhìn bộ dạng đó xem, còn ra dáng tiểu thư không?"
Lý Lệ nghe xong, thức ăn liền bị mắc kẹp ở trong cổ họng, không nuốt xuống được. Cô cầm lấy cốc sữa bên cạnh uống một ngụm lớn: "Không phải tại hai người bắt tôi chờ đến đói meo bụng hay sao? Thức ăn cũng đã nguội hết rồi. Đây là cách hành hạ mới của cậu?"
Thẩm Việt nếm thử một món, đúng là đã nguội, liền kêu người làm đi hâm lại: "Ý của chị là gì? Từ khi chị bước vào Thẩm gia, tôi luôn luôn đối tốt với chị."
"Thật tốt quá đi, tốt tới mức giúp tôi đổi bộ tóc mới, xé rách hết quần áo để tôi được mua thêm bộ khác. Lòng hảo tâm của cậu, Lý Lệ đây không dám nhận."
Triệu Quân ngồi lặng lẽ, nghe hai chị em họ cãi nhau, đôi mắt liếc nhìn giọt sữa trắng còn vương lại khóe môi của Lý Lệ. Cổ họng cảm thấy khô khốc, hắn cũng muốn được uống sữa của cô.
Thẩm Việt muốn phản bác lại nhưng tiếng chuông điện thoại reo bên cạnh làm bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
Là cuộc gọi video của Thẩm Kinh Dự! Cậu ta cau mày liếc nhìn điện thoại, đáng lí ra, giờ này ông ta nên ôm người đẹp hưởng thụ những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời chứ? Tại sao lại có thời gian gọi điện cho đứa con trai vô hình này?
"Thẩm Việt, hai đứa dạo này có ổn không?" Giọng nói của Thẩm Kinh Dự vang lên, có thể dễ dàng nhìn thấy ông ta đang ôm Cẩm Châu vào lòng, cuộc gọi video được kết nối với tivi ở trong phòng ăn.
"Cháu chào bác Thẩm và phu nhân"
"Triệu Quân tới chơi sao?"
"Ba, ba gọi con có việc gì vậy?" Thẩm Việt không vui, ngắt lời ông ta. Hắn nhìn khuôn mặt của hai người ở trên màn hình, chán ghét không thôi, thật muốn cúp máy hoặc đập nát tivi.
"Bờ biển Maldives rất đẹp, Cẩm Châu muốn các con tới đây chơi một chuyến, ta cũng đã mời Triệu Bá Huân và Kiều Đình đi cùng, Triệu Quân cháu cũng đi nhé? Đã lâu hai nhà chúng ta chưa tụ tập đông vui như vậy."
Nghe tới biển, mắt Lý Lệ sáng lên, động tác ăn cũng dừng lại. Ngước nhìn mẹ mình ở trong màn hình lớn, bà đang nhìn cô và nở nụ cười dịu dàng.
"Chúng ta sẽ không đi, không ai dám quấy rối cuộc vui của hai người đâu." Giọng nói Thẩm Việt có chút chế giễu.
"Đúng là càng lớn càng không coi ai ra gì! Có tin là ta đóng băng hết các thẻ ngân hàng của con không?" Thẩm Kinh Dự lắc đầu ngao ngán, có lẽ ông đã quá cưng chiều thằng bé.
Cẩm Châu thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, liền lên tiếng: "Thẩm Việt, nghe nói con có bạn gái, con nên dẫn cô bé đi cùng để ra mắt với mọi người."
Thẩm Việt im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Có lẽ bà ta nói đúng, dù sao thì cậu cũng không muốn bị đóng băng tài khoản.
"Được rồi, ta đã đặt vé máy bay và xin nghỉ học cho mấy đứa, hai ngày nữa sẽ lên đường, ngày mai nếu không bận gì thì có thể cùng vợ chồng lão Triệu đi mua sắm quần áo." Nói rồi Thẩm Kinh Dự cúp máy, không cho ai kịp phản bác hay từ chối.
Trong lòng Lý Lệ vô cùng phấn khích, cô sắp được tận mắt nhìn thấy biển rồi! Triệu Quân liếc thấy vẻ mặt mừng rỡ không thể nào giấu được của cô, khóe môi bất giác cong lên.
"Cười gì chứ? Cậu cũng thích đi sao?" Thẩm Việt bắt gặp nụ cười của Triệu Quân, bực tức chất vấn, hắn đang không vui mà cậu ta còn cười được.
"Đã lâu không đi du lịch cùng ba mẹ, nhân tiện lần này, muốn đi một chuyến." Mặc dù hắn nói chuyện với Thẩm Việt nhưng ánh mắt vẫn dán vào Lý Lệ.
Cô thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nụ hôn đêm qua đột nhiên xuất hiện trong tâm trí, vội vã cúi đầu xấu hổ né tránh ánh mắt đó. Triệu Quân thấy đôi tai trắng ngần của cô chuyển hồng, miệng càng nở nụ cười cong hơn.
Thẩm Việt chứng kiến một màn này, không khỏi tức giận. Tên điên này cứ nhìn Lý Lệ rồi cười một mình như tự kỉ vậy. Hắn đập đũa xuống bàn, đứng dậy lẩm bẩm: "Thần kinh!"
Hai người thấy cậu ta rời đi cũng không thèm để ý mà tiếp tục ăn trưa.
[Thẩm Việt: Cậu thích chị gái tôi sao?]
[Triệu Quân: Nói nhảm gì vậy?]
[Thẩm Việt: Tối nay cô ấy sẽ thuộc về cậu.]
[Lý Lệ: Hai người đang thì thầm gì đó?]