Nụ Hôn Hằng Đêm

Chương 1: Bắt nạt chị kế

CHỈNH SỬA LẠI VĂN ÁN

Lý Lệ x Triệu Quân

Thẩm Việt là đại thiếu gia nhà họ Thẩm, nhỏ hơn cô một tuổi. Từ bé đã luôn nghịch ngợm và độc đoán, lớn lên cũng không khác là bao.

Từ khi Lý Lệ cùng mẹ bước vào nhà họ Thẩm, Thẩm Việt luôn kinh thường mẹ con cô. Hắn trút hết cáu giận, bắt nạt, hành hạ Lý Lệ.

Một lần cô bị Thẩm Việt cưỡng bức, hắn ép cô uống thuốc kí©ɧ ɖụ©. Lý Lệ may mắn chạy thoát được nhưng lại đυ.ng phải một người đàn ông. Đó chính là bạn thân của Thẩm Việt, Triệu Quân.

~Tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng.~

Chương 1:

Sau khi ba của Lý Lệ mất được 2 năm, Cẩm Châu, mẹ của cô, đi thêm bước nữa. Bà lấy Thẩm Kinh Dự làm chồng, và cô cùng mẹ bước vào Thẩm gia sống.

Cẩm Châu và Thẩm Kinh Dự là bạn học thời cấp ba. Hai người có tình cảm sâu sắc nhưng lại bị gia đình hai bên cấm đoán, ép lấy một người mà họ không có tình cảm làm vợ chồng.

Sau này, khi có cơ hội, Thẩm Kinh Dự liền rước bà về dinh. Ông đối xử rất tốt với mẹ, nhưng lại luôn thờ ơ với Lý Lệ. Cô cũng không quan tâm điều đó, dù sao cô cũng không phải là con ruột của ông. Chỉ cần mẹ được hạnh phúc, cô sống như thế nào cũng không quan trọng.

Nhưng Lý Lệ không hề hay biết, ngày cô bước vào Thẩm gia chính là ngày cuộc đời cô chìm vào vết nhơ không thể nào tẩy sạch.

Ngày cưới của mẹ cô diễn ra liên tiếp ba ngày với ba địa điểm khác nhau, mọi người đều đông vui đến đủ. Chỉ có thiếu gia nhà họ Thẩm vắng mặt. Thẩm Kinh Dự tuy rất tức giận nhưng không thể làm gì được. Thẩm Việt không muốn ông lấy người nào khác ngoài mẹ mình, dù bà đã mất nhiều năm. Điều đó cho thấy Thẩm Việt không hề thích mẹ cô một chút nào.

Sau đám cưới, họ đi tuần trăng mật một tháng ở nước ngoài.

Cuộc sống của Lý Lệ trở nên bình thường đến nhàm chán, sáng đi học, tối về nhà. Sống ở Thẩm gia khiến cô không cần lo lắng về tiền bạc. Cô được chuyển đến trường quý tộc, ăn đồ ngon, mặc quần áo đẹp, đi xe sang. Nhưng tất cả những thứ này không phải điều cô muốn. Lý Lệ chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi căn nhà này, cùng bạn trai ra nước ngoài, cô đi du học, còn anh thì ở lại đó làm việc.

Từ khi cô ở Thẩm gia, đại thiếu gia nhà họ không bao giờ để cô sống yên ổn một ngày.

Vào giờ ăn tối, nhân lúc cô chưa xuống phòng bếp, Thẩm Việt lén lút lấy hũ muối, đổ hết vào món súp của cô, khuấy nhẹ để muối tan ra, sau đó trở lại chỗ ngồi. Người đầu bếp và giúp việc đều nhìn thấy nhưng không dám lên tiếng.

Sau khi Lý Lệ tắm rửa sạch sẽ, cô bước xuống lầu ăn tối. Mùi thơm của món súp yêu thích bay thẳng vào mũi, miệng vô thức chảy nước miếng, bụng kêu cồn cào.

Trên bàn ăn rộng lớn, Thẩm Việt đã bắt đầu động đũa từ lâu, phía đối diện là bữa tối của cô. Lý Lệ không do dự, ngồi xuống, lấy muỗng múc một thìa súp và bỏ vào miệng.

Khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhăn nhó, đôi mày thanh tú cau lại. Cô chạy nhanh về phía bồn rửa, cúi người nôn khan, nhưng thìa súp lúc nãy đã trôi hết xuống bụng. Trong khoang miệng chỉ còn dư vị mặn đắng, lưỡi cô đau rát. Với tay lấy cốc nước uống cạn, nhưng vị mặn vẫn không tan bớt. Cô súc miệng hơn chục lần, cảm giác mặn đắng trong miệng mới dần biến mất, nhưng lưỡi đã bị đỏ rát.

Tay nắm chặt thành quyền, quay người lại, nhìn cậu thiếu niên vẫn nhàn nhã ăn uống trên bàn, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến hắn.

Lý Lệ hận không thể gϊếŧ chết Thẩm Việt. Tối đó cô ôm bụng đói cồn cào đi ngủ, những món ăn khác cũng không dám động vào, không cần thử cũng biết chúng kinh khủng thế nào.

Đêm khuya, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu, chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn. Lý Lệ ăn như hổ đói, nhìn thấy thứ gì có thể ăn được liền nhét hết vào miệng, lấp đầy cái bụng trống rỗng.

Khi đã no căng, cô vươn tay đóng tủ lạnh lại, quay người định đi lên lầu.

“Hù!”

Một bóng đen nhảy ra trước mặt, làm động tác ma quỷ. Phòng bếp rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn bên ngoài biệt thự chiếu vào qua cửa sổ.

“Á...” Cô hét lớn, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, co rúm người, lại sát tủ lạnh, mặt mũi tím tái, cả cơ thể sợ hãi run rẩy.

“Cạch.” Đèn trong phòng được bật lên, tiếng hét của cô đánh thức tất cả người làm trong nhà.

“Tiểu thư, cô sao vậy?” Giọng nói ngái ngủ của người giúp việc vang lên.

Trước mắt cô xuất hiện bản mặt đáng ghét của Thẩm Việt!

Hắn đột nhiên quay lại nói với người giúp việc: “Không sao đâu, chị ấy sợ đến mức tè ra quần rồi, mau tới giúp đi.” Nói xong liền bỏ lại cô với vẻ mặt chưa hết sợ hãi.

Vì câu nói đó, Lý Lệ vô thức nhìn xuống váy ngủ. Cô không có tè như hắn nói! Hai tay siết chặt lại, mũi thở hồng hộc, cô thật sự tức giận nhưng không có gì để trút xuống.

Mang theo vẻ bực bội, cô rời khỏi phòng ăn, bỏ mặc người giúp việc vẫn ngơ ngác đứng nhìn.

Lý Lệ trở về phòng, đóng sập cửa lại, cả ngôi biệt thự dường như rung lắc. Đó là cách duy nhất để xả giận. Cô mệt mỏi ngã xuống giường, thật sự không còn sức lực để đón nhận mấy trò đùa ngớ ngẩn của hắn.

Đêm đó cô ngủ không ngon, trong tiềm thức, cô cảm giác như có ai đó đang nắm tóc mình.

Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi những tia nắng xuyên qua rèm cửa. Lý Lệ nheo mắt lại, đứng dậy rời khỏi giường, bước ra ban công, hít thở không khí trong lành. Bên dưới là vườn hoa rất đẹp, cô ngắm nghía một lúc rồi đi vào vệ sinh cá nhân.

“Á....” Trong gương phản chiếu một cô gái với mái tóc bị cắt lộn xộn. Mái tóc đen dài mà cô yêu thích đã bị ai đó cắt đi! Lý Lệ ôm mặt khóc lớn, chắc chắn là tên khốn Thẩm Việt!

Cô lấy chiếc kéo trong hộp, đôi bàn tay run rẩy cắt đi những lọn tóc không đều. Nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt kiều diễm. Còn gì đau đớn hơn khi phải cắt đi mái tóc mình yêu thích?

Trong gương xuất hiện một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai. Dường như mái tóc ấy không làm cô xấu đi, mà càng khiến cô trở nên xinh xắn, dễ thương hơn. Nhưng Lý Lệ không hề nhận ra điều đó, trong đầu lúc này chỉ toàn là buồn bã và tiếc nuối.

[Lý Lệ: “Tên Thẩm Việt đáng chết!”]

[Thẩm Việt: “Nói ai đáng chết hả?”]

[Lý Lệ: “Tôi nói con chó đáng chết, không nói cậu!”]