Triệu Diễn: “…”
“Không có gì.” Triệu Diễn suýt chút nữa bị con bé làm nghẹn.
Đứa trẻ này, dường như quá thông minh!
Trước đây, anh còn lấy làm lạ, vì sao Cố Mạn Tích lại mua máy tính cho một đứa nhóc mới có năm tuổi, thậm chí còn yên tâm để con ngủ riêng một mình. Là cậu ruột, trong thâm tâm anh vẫn không quá tán thành điều này.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ Cố Mạn Tích, bà mẹ này, rất rõ con mình là một thiên tài.
Thiên tài có cách suy nghĩ của riêng mình, người ngoài không can thiệp được.
Triệu Diễn không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục lái xe đưa Cố Sơ về nhà.
Thực ra, Cố Mạn Tích cũng nhận ra sự thông minh của con gái. Một đứa trẻ nhỏ xíu mà đọc sách làm bài nhanh vô cùng, khả năng học ngôn ngữ cũng vượt trội. Nhưng Cố Mạn Tích chẳng lấy làm ngạc nhiên, trên đời này có rất nhiều thiên tài nhí, và con cô chỉ là một trong số đó.
Cố Mạn Tích thậm chí còn nghĩ, trí thông minh của Cố Sơ có lẽ được thừa hưởng từ cha ruột của con bé.
Dù sao thì người đó, cũng là một nhân vật có tiếng tăm một vùng…
Mỗi ngày đi học mẫu giáo, đối với Cố Sơ mà nói, đều là một loại hành xác. Nhưng rồi, cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Cố Sơ ôm gối, đánh một giấc đến tận trưa. Khi tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng, Cố Mạn Tích có để lại lời nhắn trên giường, bảo rằng cô đi họp ở công ty, bảo mẫu sẽ tới làm cơm trưa, nhắc con không được chạy lung tung.
Chỉ có trẻ con mới thích chạy lung tung!
Cố Sơ nhảy xuống giường, xỏ dép lê chuẩn bị xuống lầu, chợt ngửi thấy một mùi thơm đậm đà của mì tôm dưa chua. Cô nhóc hít hít cái mũi, phát hiện mùi thơm đó xuất phát từ căn phòng ở góc tầng hai, bên trong còn vang lên tiếng va chạm của vũ khí trong game.
Cố Sơ sờ cằm, căn phòng này…
Hehe, thú vị đây.
Cô nhóc chạy lạch bạch qua, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ai ở trong vậy? Là mợ sao?”
Trong phòng bỗng im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng va chạm của vũ khí trong trò chơi trên màn hình, và giọng hệ thống thông báo lạnh lùng: “Bạn đã bị đối phương tiêu diệt.”
Chiếc ghế chơi game cao ngất từ từ xoay lại, thiếu niên đang cầm hộp mì tôm, trợn to mắt nhìn, sợi mì trong miệng cũng rơi tõm trở lại hộp.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, da dẻ trắng trẻo, đầu tóc xoăn tít màu nâu hạt dẻ, nhìn vào chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, trông đẹp trai và đáng yêu, toát lên vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống.
“Em là ai?” Cố Sơ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ngập tràn tò mò.
Thiếu niên phịch một cái đặt hộp mì xuống, lăn một vòng trượt đến gần, nhịn không được đưa tay bóp bóp cái má mũm mĩm của Cố Sơ, cảm thán: “Lão Triệu không lừa anh, cháu gái anh ấy đúng là đáng yêu thật, chậc—y như một bé mèo con.”
Cố Sơ nghiêm mặt: “Anh trai, em là người, không phải mèo.”
Cố Sơ từ trong bụng cảm thấy, người trước mặt này mới là một con mèo thật sự.
Thiếu niên mèo dễ thương Kid.
“Thú vị quá, ôi trời, biết thế anh đã không tới buổi offline của fan rồi, phải chạy qua gặp nhóc con dễ thương như em từ sớm mới phải.” Thiếu niên rõ ràng là một cái máy nói, vừa thấy Sơ Sơ dễ thương liền tuôn ra cả tràng không ngừng nghỉ: “Chào nhóc, anh tên là Lâm Tiểu Châu, biệt danh là Kid, năm nay 18 tuổi, hiện đang làm streamer trên nền tảng [ livestream quả Cam] nhé. Sơ Sơ em ăn sáng chưa? Em có thích chơi game không? Anh có thể dạy cho em đấy, nói nhỏ cho em biết nhé, anh chơi game siêu giỏi luôn. Ngoài kia bao nhiêu người muốn anh dạy còn không được. Nhưng vì em là cháu gái của lão Triệu, lại còn đáng yêu thế này nên anh dạy miễn phí cho em luôn nha~”
Lâm Tiểu Châu nói nhanh như gió, hoàn toàn không ngắt câu, bắn ra liên tục như súng liên thanh.