Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 31: Cô là đứa thông minh nhất trong nhà trẻ

“18.” Cố Sơ mặt không biểu cảm đáp.

Cô giáo Lý ngạc nhiên: “Đúng rồi! Sơ Sơ thật là thông minh!”

Các bé con xung quanh sững người mất mấy giây, sau đó đồng loạt kinh hô.

Cậu béo ngồi cạnh Cố Sơ thậm chí còn kinh ngạc hơn, hai bàn tay nhỏ đập liên hồi đến đỏ cả lên, cậu nghĩ Cố Sơ thực sự quá lợi hại! Chính là đứa trẻ thông minh nhất thế giới!

Hơn nữa, còn vô cùng xinh đẹp.

“Trời ơi, Cố Sơ thật thông minh! Biết 9+9 bằng 18 cơ!”

“Mình thích Sơ Sơ, mình muốn làm bạn trai của Sơ Sơ~~”

“Sơ Sơ xinh như vậy, mình phải nói với mẹ sau này cưới cô ấy cho mình~”

“Sơ Sơ, cậu cho mình một bông hoa đỏ có được không?”

Tiếng ồn càng lúc càng to hơn.

Cố Sơ nghiến răng hàm, móa!

Buổi chiều tan học, Triệu Diễn đến đón Cố Sơ về nhà.

“Sơ Sơ là một đứa bé rất thông minh, học phép cộng trừ rất nhanh, nhưng có điều không thích chơi với bạn bè, không chịu giao tiếp với các bạn.” Cô giáo Lý nhìn Triệu Diễn đẹp trai phong độ, hai má đỏ bừng: “Có lẽ Sơ Sơ vừa mới chuyển trường, chưa quen với môi trường nhà trẻ lắm. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ em ấy.”

Triệu Diễn nắm tay bé con, nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Cô giáo Lý bối rối: “Không, không có gì... Đây là trách nhiệm của tôi mà.” Cô giáo khẽ cúi đầu, đôi mắt lấp lánh ngại ngùng. Gò má đỏ ửng đã lan xuống tận cổ, đỏ au cả khuôn mặt.

Cố Sơ lẽo đẽo theo sau Triệu Diễn, ra đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy cậu béo ngồi cạnh mình lúc sáng. Cậu béo vừa nhìn thấy Cố Sơ, mắt lập tức sáng lên, thì thầm vài câu với mẹ mình rồi lao như viên thịt lăn đến chỗ Cố Sơ: “Sơ Sơ, cậu phải về nhà rồi à.”

Cố Sơ lạnh lùng đáp: “Ừ.”

Cậu bé béo cười ngượng ngùng, hai bàn tay mũm mĩm xoắn vào nhau, ngại ngùng nói: “Mẹ tớ làm bánh trứng rất ngon, mai tớ mang đến cho cậu ăn, được không?”

Cố Sơ: “Cảm ơn.”

Mặt cậu bé béo thoắt cái đỏ bừng, lật đật quay đầu chạy đi.

Triệu Diễn nhìn cảnh này, trêu đùa: “Sơ Sơ của chúng ta sắp có bạn trai rồi sao?”

Cố Sơ lặng lẽ trợn trắng mắt.

Triệu Diễn lái xe, đưa Cố Sơ về nhà.

Trên đường về nhà, Triệu Diễn liếc sang ghế sau, nơi Cố Sơ đang bấm máy tính liên tục, nhẹ nhàng lắc đầu, không đồng tình: “Sơ Sơ, ngồi trên xe chơi máy tính nhiều sẽ không tốt cho mắt.”

Cố Sơ không ngừng tay, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Không muốn đâu—”

Giọng điệu mềm mềm ngọt ngọt, đáng yêu đến tan chảy, âm cuối kéo dài một cách lười biếng.

Làm nũng là đặc quyền của trẻ con.

Triệu Diễn bất lực, nhóc con này, thật là quá biết cách làm nũng. Triệu Diễn lại kiên nhẫn khuyên: “Sơ Sơ, ở độ tuổi này nên học tập thật chăm chỉ. Học vấn không có giới hạn. Cậu sẽ dạy con một đạo lý, để con hiểu hơn.”

Cố Sơ: “Vâng.”

Triệu Diễn: “Ngọn núi cao nhất thế giới là gì?”

Cố Sơ đáp liền: “Núi Everest.”

Triệu Diễn tiếp tục: “Thế ngọn núi cao thứ hai trên thế giới là?”

Triệu Diễn nghĩ thầm, Sơ Sơ dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Anh chỉ muốn dạy cho bé một đạo lý: học không có điểm dừng, dù Sơ Sơ có giỏi nhất trong nhà trẻ đi nữa, thì trên thế giới vẫn luôn có những người thông minh hơn con. Phải khiêm tốn học hỏi, đừng chỉ biết chúi đầu vào chơi máy tính.

Cố Sơ: “Núi K2!”

Triệu Diễn: “???”

Triệu Diễn im lặng vài giây: “Thế ngọn núi cao thứ ba?”

Cố Sơ: “Núi Kangchenjunga.”

Triệu Diễn: “... Thế ngọn thứ tư?”

Cố Sơ: “Núi Lhotse, ngọn thứ năm là Makalu—Cậu muốn nói với con đạo lý gì sao?”

Cố Sơ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn xoe đáng yêu đầy vẻ khó hiểu, đôi mắt sáng ngời, lanh lợi và tinh quái.