“Mẹ ơi, đến nhà bà ngoại rồi, Sơ Sơ cũng muốn ở cùng với mẹ.” Cố Sơ ôm lấy cánh tay của Cố Mạn Tích, thân mật nũng nịu.
Cố Mạn Tích cúi đầu nhìn con gái ngoan ngoãn đáng yêu của mình, ánh mắt dịu dàng: “Được, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Sơ Sơ, không ai có thể chia cắt chúng ta.”
Phụ nữ vốn mềm yếu, làm mẹ rồi thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Sơ Sơ là giới hạn cuối cùng của Cố Mạn Tích.
Cố Sơ trong lòng muốn đốt pháo ăn mừng: Mẹ à, cuối cùng mẹ cũng bắt đầu cảnh giác rồi! Cố lên, tiếp tục cố gắng! Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau lột trần vỏ bọc giả dối của nhà họ Triệu!
Sau nhiều giờ chạy xe, cuối cùng hai mẹ con cũng đến Kinh Đô – nơi tấc đất tấc vàng, phồn hoa giàu có. Trên đường đi, Cố Mạn Tích ôm con gái trong lòng, cố chợp mắt một chút.
Tài xế tiếp tục lái xe, đưa hai mẹ con đến khu dân cư dành cho giới thượng lưu tại Kinh Đô, dừng trước cổng một biệt thự sang trọng. Gần trưa, trước cổng biệt thự đã có hai người hầu đứng đợi sẵn, chuẩn bị giúp Cố Mạn Tích lấy hành lý.
“Thưa tiểu thư, ông bà chủ đã chuẩn bị tiệc trưa để chào mừng, mời hai người theo tôi vào.” Một người hầu đón lấy hành lý, gương mặt có chút kiêu ngạo.
Trong nhà họ Triệu, ai ai cũng biết chuyện hôm nay tiểu thư “Triệu Mạn Tích” thất lạc năm xưa sẽ trở về. Tin tức lan truyền khắp nơi trong nhà. Cô tiểu thư này không biết đã dây dưa với tên đàn ông nào mà sinh ra một đứa con hoang, thật là bẩn thỉu ghê tởm, khác xa với sự thanh tao, nhã nhặn của tam tiểu thư Triệu Mạn Thi.
“Tiểu tiểu thư, để tôi cầm ba lô giúp cô nhé?” Người hầu nhìn chiếc ba lô hồng phấn trên lưng Cố Sơ, giả bộ ân cần hỏi.
Cố Sơ lắc đầu, giọng ngây thơ đáp: “Không được đâu, trong ba lô của Sơ Sơ có bảo bối rất lợi hại, chú mà động vào lung tung là sẽ chết đó.”
Nghe như một câu nói vô tư của trẻ con.
Người hầu bật cười khinh bỉ, nhìn chiếc ba lô màu hồng bẩn thỉu và xấu xí trên vai cô bé, hắn cũng chẳng muốn đυ.ng vào thứ rác rưởi đó, sợ bẩn tay mình.
Cố Mạn Tích nắm tay con gái, bước vào ngôi nhà nổi tiếng của họ Triệu.
Người hầu dẫn hai mẹ con đến phòng ăn.
Phòng ăn được bài trí thanh nhã và tinh tế. Trên chiếc bàn dài, đã có ba người ngồi sẵn. Ở vị trí chính giữa, người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị là Triệu Kính, cha ruột của Cố Mạn Tích. Đường Xuân Tú ngồi bên cạnh chồng; đối diện họ là một chàng trai trẻ – Triệu Diễn, anh trai của Cố Mạn Tích.
Đường Xuân Tú có ba người con: con trai lớn Triệu Diễn, con gái thứ hai Cố Mạn Tích, và con gái út Triệu Mạn Thi.
“Đến rồi à, Mạn Tích, Sơ Sơ mau lại đây ngồi nào.” Đường Xuân Tú mặt mày rạng rỡ, kéo Cố Mạn Tích ngồi xuống bên cạnh mình.
Còn về cái đứa bé “đính kèm” năm tuổi này, Đường Xuân Tú cố tình làm lơ, chẳng có chút thiện cảm nào với đứa cháu ngoại hoang này. Nó mà ở lại nhà họ Triệu sẽ chỉ làm bẩn thanh danh của gia tộc. Đường Xuân Tú thậm chí còn tính sẵn trong lòng, chờ dịp thích hợp sẽ tìm cách tống cổ Cố Sơ đi, để khỏi ngứa mắt.
Cố Sơ nhún vai, nhường chỗ cho bà ngoại “phát huy tình mẹ”. Cô bé liền tung tăng chạy đến chỗ của Triệu Diễn – con trai lớn nhà họ Triệu, giơ cánh tay nhỏ xíu, ngước cái đầu tròn xoe, giọng ngọt ngào: “Con chào cậu, cậu bế con một cái đi.”
Cố Sơ nhớ rất rõ từng chi tiết trong nguyên tác.
Nhà họ Triệu chẳng có mấy người tốt, người duy nhất có chút lương thiện là người cậu này của cô – Triệu Diễn. Tiếc rằng sau này kết cục của cậu cũng không mấy tốt đẹp, cuối cùng phải chịu kết cục thê thảm, cô độc mà chết.
Triệu Diễn năm nay 28 tuổi, không mang dáng vẻ hào nhoáng của công tử nhà giàu, ngũ quan sắc nét, khí chất lạnh lùng xa cách. Hồi trẻ, anh từng trốn nhà nhập ngũ, luyện nên tính cách trầm ổn, điềm tĩnh. Sau khi giải ngũ, anh quay về gia đình, trở thành người thừa kế của nhà họ Triệu.
Giá sách nào! Thêm vào giá sách đi nào!
Cứ hai chương mỗi ngày khi ký hợp đồng nha ~