Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 22: Cơn đau tim

Giang Cố không nghĩ Tư Hành đang cố tình tránh mình. Dù sao giữa họ cũng chẳng xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại né tránh cậu được. Cậu chỉ cho rằng công ty của Tư Hành đang gặp rắc rối, nên mấy ngày nay anh mới phải đi sớm về muộn, gần như không thấy bóng dáng. Mãi đến khi Tư Hành hoàn toàn điều chỉnh lại được tâm trạng, cuối cùng có thể bình tĩnh đối diện với Giang Cố, anh mới lấy hết can đảm nhân cho cậu một tin.

Tư Hành: [Tôi bận xong rồi, hôm nay về nhà ăn cơm. Tối nay em muốn ăn gì?]

Giang Cố đang ngồi trước máy tính vuốt ve Guli. Vì ý tưởng cho câu chuyện bị tắc, cậu không có chút cảm hứng nào, nên quyết định chơi với mèo để thư giãn đầu óc.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên hai cái, khiến Guli đang nằm yên trên bàn làm việc để cậu vuốt ve giật mình nhảy thẳng xuống chạy mất.

Giang Cố bật cười nhìn theo Guli, rồi cầm điện thoại lên xem, thấy là tin nhắn của Tư Hành. Cứ trả lời là ăn gì cũng được thì có vẻ không hay lắm. Suy nghĩ một lát, Giang Cố nhân lại: [Em muốn ăn cá hồi áp chảo.]

Tư Hành: [Được.]

Giang Cố: [Anh tan làm thì về thẳng nhà nhé. Em đặt mua trên App rồi, không cần đi mua đâu.] Sau đó, cậu gửi tin nhắn cho Đường Triệu, bảo tối nay hắn đến sớm một chút để ăn một bữa thịnh soạn.

Mấy ngày nay sau khi tan làm, Đường Triệu luôn đến ăn tối cùng cậu. Hắn nói là nhân dịp Tư Hành không có ở nhà, tiện thể đến đây chơi game một chút. Trò chơi lần trước hắn mang đến, mấy ngày nay bọn họ cũng chơi xong rồi. Nhưng khi biết Tư Hành tối nay sẽ về nhà, Đường Triệu chỉ gửi lại một biểu tượng mặt buồn lắc đầu.

Nô ɭệ của Tư Bản: [Thấy anh ấy như thấy anh trai tớ vậy. Lần sau khi nào anh ấy không có ở nhà, tớ sẽ lại đến ăn bữa tiệc lớn. Còn hôm nay tớ về nhà ăn cơm thôi.]

Sau khi nhắn tin xong và đặt điện thoại xuống, Đường Triệu không nhịn được chép miệng hai cái, cười nhạo: Trốn mất ba ngày, không dám xuất hiện trước mặt Giang Cố, quá hèn!

Đến giờ tan làm, với sự háo hức sau mấy ngày không gặp xen lẫn nỗi bất an trong lòng, Tư Hành ngồi dưới gara suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên lầu.

Vừa mở cửa, Guli từ trên cây mèo nhảy xuống, chạy nhanh đến cọ vào người anh.

Nghe thấy tiếng động, Giang Cố cũng từ trong phòng đi ra, mắt cậu cong lên, cười hỏi: "Công ty của anh giải quyết xong việc rồi à?"

Tư Hành đáp: "Ừ, xong rồi. Mấy ngày nay em ở nhà thế nào?"

Giang Cố: "Cũng ổn. À mà, cát vệ sinh của Guli sắp hết rồi. Em tìm trên mạng nhưng không thấy loại đang dùng ở nhà."

Tư Hành bế Guli lên, con mèo vẫn đang cọ vào người anh: "Là thương hiệu bán trực tiếp tại cửa hàng, tôi sẽ bảo cửa hàng thú cưng gửi vài bao tới. Ngoài cá hồi ra, em còn mua gì nữa không? Để tôi xem có thể nấu thêm món gì."

Vì mèo không được vào bếp, Tư Hành đặt Guli lên sofa rồi mới bước vào bếp. Giang Cố đi theo sau: "Em còn mua ghẹ."

Tư Hành quay lại nhìn cậu: "Em không thể ăn ghẹ."

Dạ dày đã không tốt mà còn ăn ghẹ, lát nữa mà đau thì chết mất.

Giang Cố: "Em tưởng Đường Triệu hôm nay cũng đến, nghĩ ghẹ đang vào mùa nên mua cho hai người ăn. Nhưng cậu ấy không đến, vậy thì anh ăn thôi, em sẽ hấp riêng hai con. Guli đã ăn ghẹ bao giờ chưa nhỉ? Chắc nó không bị dị ứng đâu."

Tư Hành đáp: "Nó đã ăn ghẹ sấy khô rồi, chắc là không sao. Em cứ làm việc đi, tôi nấu xong sẽ gọi em."

Giang Cố: "Vậy anh hấp trước hai con, hấp xong em sẽ bóc thịt cho nó."

Theo lời của Giang Cố, ảnh mắt Tư Hành liếc sang Guli đang ngồi trên sofa liếʍ lông. Hiện tại, anh không còn ghen tị với Guli nữa, chỉ mong Giang Cố yêu thương nó hơn một chút, nhiều một chút, để sợi dây gắn bó giữa cậu và nơi này càng thêm bền chặt.

Khi ăn tối, Tư Hành nhắc lại chuyện cũ: "Mai là cuối tuần, không phải đi làm. Tôi sẽ đưa em đi khám."

Giang Cố không nhịn được bật cười: "Anh vẫn chưa quên chuyện đó à?"

Vừa gõ vỡ vỏ ghẹ, Tư Hành vừa nói: "Chỉ là kiểm tra thôi, không cần sợ."

Giang Cố chìa tay ra trước mặt Tư Hành, chỉ vào cổ tay: "Ở đây, sẽ phải rạch một đường, rồi đưa ống vào để chụp các lớp. Cả mặt trong cánh tay sẽ bị bầm tím và sưng tấy, phải mất một hai tháng mới lành hẳn, trong ba tháng không được mang vác nặng."

Cổ tay trắng mịn đột ngột chìa ra trước mặt khiến Tư Hành hơi sững sờ. Nghe cậu miêu tả, nhìn làn da trắng nhợt như có thể phát sáng dưới ánh đèn, anh không thể tưởng tượng được hình ảnh nơi đó đầy vết bầm tím sẽ trông thế nào, chắc chắn sẽ rất đau.

Anh còn chưa kịp nói gì, Giang Cố đã rút tay lại: "Như thế bảo sao không sợ. Lúc bị đưa vào phòng phẫu thuật cũng sẽ rất sợ, sợ đến run người luôn."

Tư Hành nhẹ nhàng an ủi: "Cũng không nhất thiết phải làm kiểm tra sâu như thế. Có khi chỉ cần chụp phim thôi. Chúng ta sẽ chờ xem bác sĩ nói sao đã."

Thấy Tư Hành vẫn cố thuyết phục mình, Giang Cố thay đổi giọng điệu: "Thôi được rồi, đi thì đi. Đúng lúc em vừa hoàn thành xong kịch bản, có thể nghỉ ngơi một thời gian, kiểm tra xem có cần thay đổi đơn thuốc hàng ngày không."

Tư Hành thở phào nhẹ nhôm, chỉ cần cậu chịu đi kiểm tra là tốt rồi: "Từ tám giờ tối trở đi thì em đừng ăn gì nữa, sáng mai phải nhịn đói để xét nghiệm máu."

Là người đã quen với bệnh viện, điều này Giang Cố không cần Tư Hành phải nhắc nhở. Cậu chỉ hy vọng có thể làm một cuộc kiểm tra đơn giản. Hơn một năm nay, tim của cậu không tái phát nặng,

thỉnh thoảng chỉ hơi khó chịu nhưng uống thuốc xong cũng nhanh chóng ổn định, nên cậu nghĩ chắc tình hình không quá nghiêm trọng.

Trước đó, Tư Hành đã đặt lịch hẹn với một chuyên gia tim mạch. Sợ Giang Cố nhịn đói lâu, anh cố tình đưa cậu đến bệnh viện sớm.

Bác sĩ khám cho Giang Cố, nghe nhịp tim và xem lại bệnh án cũ, rồi chỉ định làm vài xét nghiệm cơ bản. Sau khi xét nghiệm máu xong, cậu có thể ăn nhẹ chút gì đó.

Kết quả xét nghiệm máu sẽ có sau khoảng nửa tiếng, Tư Hành bảo Giang Cố ngồi đợi, còn anh đi mua gì đó cho cậu ăn.

Trong bệnh viện, người qua lại tấp nập, đủ mọi loại người với các câu chuyện khác nhau gói gọn trong một tòa nhà nhỏ. Giang Cố ngồi trên ghế, thói quen quan sát mọi người lại trỗi dậy, cho đến

khi một người đàn ông trung niên đi ngang qua trước mặt cậu.

Giang Cố bỗng khựng lại, cậu phản ứng theo bản năng, vô thức đuổi theo người đó.

Trong ký ức của cậu không có từ "ba". Đó là một gương mặt trống rỗng, dù cậu đã xem tấm ảnh cưới duy nhất hàng ngàn lần, nhưng dường như không bao giờ nhớ nổi khuôn mặt người đàn ông ấy.

Cậu nghĩ mình đã quên, vì trong ký ức, người mà từ "ba" đại diện không rõ ràng, không có hình hài thực tế. Nhưng khi một người đàn ông có vẻ ngoài rất giống cậu đi ngang qua, dù chưa bao giờ gặp ba, nhưng Giang Cố vẫn nhận ra ngay lập tức.

Người đó trông không khác mấy so với trong ảnh, chỉ có điều đã già hơn, không còn phong độ của thời trẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ đẹp trai ngày xưa.

Cậu không hiểu tại sao mình lại muốn đi theo, thậm chí không chắc đó có phải là ba mình hay không. Nhưng cậu vẫn cứ thế đi theo, xuyên qua đám đông, cho đến khi đến phòng lọc máu.

Trong phòng có đủ loại người: người già, người trẻ, thậm chí cả những đứa trẻ nhỏ, từng người một đều gắn dây và máy móc, gương mặt họ lạnh nhạt, dường như đã quen với cảnh này. Người đàn ông đi đến bên cạnh một cậu bé chứng mười tuổi, xoa đầu cậu nhóc và nói điều gì đó.

Rồi ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Cố đang đứng, sau đó lại quay sang nói gì đó với cậu bé, rồi bước về phía cậu.

Giang Cố nằm chặt tay theo phản xạ, tim đập thình thịch, mỗi bước chân của người đàn ông như được quay chậm, cậu có thể nhìn rõ cả những nếp nhân và vẻ mệt mỏi trên trán ông ta.

Nhưng khi hai người lướt qua nhau, ánh mắt người đàn ông chẳng dừng lại trên cậu một chút nào.

Giang Cố quay đầu lại, thấy người đàn ông bước đến chỗ một người phụ nữ cầm nhiều tờ hóa đơn. Người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu nhạt, dáng người đã không còn thon thả, hơi đầy đặn một chút. Đôi giày cao gót trắng của bà kêu cộp cộp trên sàn.

Khi bà đến gần, người phụ nữ đưa cho người đàn ông một xấp hóa đơn: "Đây là chi phí tháng này."

Người đàn ông cầm lấy, nhìn qua một lượt rồi cau mày: "Hơn mười nghìn?Tháng này sao nhiều thế?"

Người phụ nữ mật đầy khó chịu: "Tháng trước vì Triết Triết suýt phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Một tuần lọc máu hai lần đã không còn đủ cho nó nữa, thuốc cũng đã tăng liều rồi!"

Nói xong, thấy người đàn ông không lên tiếng, bà ta trực tiếp đẩy ông ta một cái: "Ông im lặng là có ý gì? Triết Triết là con trai ông đấy, chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn nó..."

Chữ "chết" như nghẹn lại trong cổ họng, người phụ nữ không thể thốt ra được, nhưng đứng trước sự im lặng của người đàn ông, có lẽ cộng thêm gánh nặng kinh tế, khuôn mặt bà ta hiện rõ sự mệt mỏi. Người đàn ông bực tức: "Tôi chỉ có mỗi thằng con trai là Triết Triết, chẳng lẽ tôi lại không mong nó khỏe mạnh sao!" Người phụ nữ liếc nhìn ông ta: "Giang Lâm, trước chiều nay, số tiền này nhất định phải đóng!"

Nói xong, bà ta quay người bước vào phòng lọc máu, ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên. Giang Cố đứng yên lặng nhìn người đàn ông trung niên mệt mỏi, trong mắt cậu hiện rõ sự chế giễu. Lúc này, điện thoại của Giang Cố vang lên, từ bên kia truyền đến giọng của Tư Hành, dường như anh đang có chút lo lắng: "Em đang ở đâu?"

Giang Cố đáp nhanh: "Em về ngay đây." Rồi quay lưng bước đi mà không thèm ngoái đầu lại.

Không nghĩ tới lúc còn sống, họ vẫn còn có thể gặp lại nhau. Mà nơi gặp gỡ lại là bệnh viện, điều buồn cười hơn là cậu lại có thể nhận ra người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cậu, tại sao lại có thể chiếm một vị trí quan trọng như vậy? Hoàn toàn không đáng.

Chỉ có mỗi một đứa con trai, vậy thì cứ giữ lấy đứa con trai đó đi.

Khi Giang Cố quay lại phòng xét nghiệm máu, Tư Hành đang cầm một phần trừng cuộn và một cốc sữa đậu nành. Vừa thấy cậu, anh liền nhanh chóng tiến lại gần: "Em đi đâu vậy? Sao mặt mày

trông tệ thế? Có phải đói quá nên tụt huyết áp không?"

Giang Cố vươn tay nắm lấy tay Tư Hành, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tư Hành..." Tư Hành vội vàng đỡ cậu, định hỏi xem cậu có chuyện gì, liền thấy Giang Cố đưa tay còn lại lên ôm ngực: "Tim em đau quá..."

Mấy chữ cuối cùng được thốt ra một cách yếu ớt, đến mức gần như không thể nghe thấy. Chưa kịp để Tư Hành phản ứng, Giang Cố đã mềm nhũn người, ngã vào lòng anh.