Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 21: Tư Hành đã chùn bước

Nhìn dòng tin nhắn dài mà Giang Cố vừa gửi, Đường Triệu khẽ hít một hơi, hắn biết Tư Hành đang rất cố gắng để bày tỏ tình cảm. Dù trước đó anh từng khẳng định rằng sẽ không làm gì quá đáng, cũng không cố gắng tỏ ra quá lộ liều, sẽ không miễn cưỡиɠ ɠiαиg Cố gì cả, chỉ muốn tạo cho Giang Cố một môi trường sống yên bình và thoải mái.

Giờ nhìn lại, cái gọi là "không cố gắng" này, chẳng khác nào muốn viết mấy chữ "tôi thích em" lên mặt cả.

Thấy anh trai mình đang đi ngang qua, Đường Triệu liền đưa điện thoại lên trước mặt anh: "Anh nhìn xem, thế này thì em phải trả lời thế nào đây!"

Đường Minh cầm điện thoại lên nhìn qua, rồi chép miệng lắc đầu. Sau đó, hắn nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình: "Em nghĩ rằng nếu thẳng thắn nói ra, kết quả sẽ thế nào?"

Đường Triệu gãi cắm: "Dựa trên kinh nghiệm bốn năm qua, Giang Cố sẽ lập tức chuyển nhà, sau đó xóa bạn bè và cắt đứt mọi liên lạc."

Giang Cố đẹp trai như vậy, từ khi cậu vừa nhập học năm nhất đã trở thành tâm điểm của cả trường đại học. Trên diễn đàn hay bất kỳ nơi nào cũng có ảnh và thông tin về cậu, bài viết đều có hàng đồng bình luận. Người theo đuổi cậu đương nhiên cũng không ít, cả nam lẫn nữ, trong đó có không ít người điều kiện rất tốt, xếp hàng để lấy lòng cậu.

Nhưng Giang Cố luôn từ chối họ một cách lịch sự, không kết bạn, không cho họ cơ hội, gặp hoa liền chặt, hành động dứt khoát không hề giống vẻ ngoài yếu ớt của cậu.

Nhà Giang Cố có hoàn cảnh không tốt, học phí năm đầu tiên là do cậu nhận được học bổng của trường và thầy cô góp lại giúp đỡ. Nghe nói sau khi cậu đỗ đại học, giáo viên mỹ thuật từng chăm

sóc cậu cũng đã được gia đình đón ra nước ngoài. Giang Cố từ chối sự giúp đỡ tài chính từ gia đình đó, tiền sinh hoạt hàng ngày đều do tự cậu kiếm được.

Vốn dĩ sức khỏe của cậu không tốt, rất nhiều việc không thể làm được, kiếm tiền rất vất vả, nhưng chỉ cần cậu gật đầu, sẽ có khối người mang tiền tới tận tay lấy lòng cậu.

Cậu hoàn toàn có thể chọn cuộc sống thoải mái, tìm một người vừa có điều kiện tốt vừa đẹp trai để yêu đương, thế là mọi thứ đều có. Dù những người đó biết Giang Cố chỉ vì tiền mà ở bên họ, e

rằng vẫn sẽ sẵn sàng chen chân vào, chỉ sợ không cho đủ tiền làm cậu thiệt thòi. Nhưng Giang Cố không làm vậy. Cậu thà tự mình tiết kiệm, ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại đều dùng để viết lách kiếm tiền, thậm chí lúc đầu còn làm những công việc như viết thuê để kiếm tiền nhanh.

Giang Cố nói cậu không yêu đương, thì quả thực suốt bốn năm đại học không hề yêu đương. Đối với những người có ý đồ tiếp cận cậu, cậu không chút do dự mà đấy họ ra xa.

Nếu không phải như vậy, Tư Hành sao có thể âm thầm bám theo suốt bốn năm mà không dám lộ diện, trong mắt Giang Cố, anh hoàn toàn không tồn tại.

Vì anh biết một khi để lộ, để Giang Cố nhận ra ý đồ của mình, kết cục của Tư Hành cũng chẳng khác gì những kẻ theo đuổi khác.

Còn tình cảm giữa hai người họ có khiến Giang Cố mềm lòng mà giữ lại mối quan hệ bạn bè hay không, Đường Triệu thấy thực sự không chắc.

Trước đây từng có một đàn anh, ban đầu giấu rất kỹ, hoàn toàn coi Giang Cố là bạn bè bình thường, còn giới thiệu cho cậu công việc viết thuê trả giá rất cao, giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn về mặt tài chính.

Giang Cố rất cảm kích anh ta, còn mời anh ta đi ăn vài lần. Nhưng ngay khi đàn anh đó lộ ra chút ý định muốn tiến xa hơn, Giang Cố liền lập tức chặn số, xóa bạn bè, cắt đứt mọi liên hệ, thậm chí cả

việc viết thuê cũng dừng luôn.

Giờ cậu và Tư Hành mới quen nhau bao lâu chứ? Chỉ mới một tháng thôi, có thể xây dựng được bao nhiêu tình cảm khiến Giang Cố mềm lòng chứ?

Đường Minh vỗ vai Đường Triệu: "Lựa lời mà nói nhé, Tư Hành đang tìm bác sĩ dinh dưỡng đấy, nói Giang Cố không uống được thuốc bắc, nếu muốn điều dưỡng cơ thể chỉ có thể dùng thực phẩm bổ dưỡng. Dù coi cậu ta như công cụ dùng xong rồi bỏ, cũng nên dùng thêm chút nữa rồi hãy bỏ."

Đường Triệu không biết nói gì nhìn ông anh nhà mình. Sao lại có cái kiểu đối xử với anh em mình như vậy chứ.

Nhưng hắn cũng không muốn Giang Cố lại phải dọn nhà nữa. Cậu còn phải tiết kiệm tiền phẫu thuật, nếu sức khỏe không được điều dưỡng tốt, tiền không đủ, làm sao mà phẫu thuật được.

Đường Triệu nghĩ ngợi rồi thử nhân một câu.

Nô ɭệ của Tư Bản: [Cậu hỏi anh ấy là người như thế nào, là cậu có ý gì?]

Giang Cố chờ mãi mới nhận được tin nhắn này, cầm điện thoại lên bắt đầu gỗ một đoạn dài.

Giang Giang: [ Đây chính là điều khiến tớ cảm thấy mâu thuẫn. Anh ấy rất quan tâm đến tớ, là người rất tốt, nhưng khi ở bên nhau lại rất tự nhiên, không có ánh mắt lảng tránh, cũng không có vẻ luống cuống hay đỏ mặt khi gặp người mình thích, thậm chí cũng chẳng nhìn lên tớ. Ngoại trừ việc đặc biệt chăm sóc tớ khi tớ không khỏe, còn lại anh ấy đều tự làm việc của mình, không cố tình đến gần tớ hay tìm chuyện để nói. Không có kiểu quan tâm ân cần như người đang theo đuổi người khác.]

Giang Giang: [Tớ chỉ nghĩ liệu có thể do anh ấy là người tốt, mà tớ đã hiểu lầm. Dù sao xã hội này phần lớn vẫn là người dị tính, đâu thể nào cứ gặp ai đối xử tốt với tớ một chút là tớ liền nghi ngờ họ có ý đồ xấu đúng không? ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ tình hình rồi mới kết luận được.]

Nô ɭệ của Tư Bản: [Đúng vậy, tớ cũng tốt với cậu mà. Khi cậu ốm tớ cũng chăm sóc cậu đó, bão gió mưa to còn đi mua cơm cho cậu, thật là tình anh em cảm động trời đất mà!]

Giang Cố cười đáp: [Đang nói về Tư Hành mà, cho nên cậu giúp tớ hỏi anh trai cậu thử xem anh ấy là người thế nào. Lỡ đâu anh ấy thật sự chỉ là người tốt, mà tớ lại đa nghi, thì chẳng phải tớ quả tự mình đa tình sao?]

Nô ɭệ của Tư Bản: [Tư Hành ấy à, anh ấy bảo vệ bạn học bị bắt nạt, cứu mèo con cậu biết rồi mà. Khi người khác tỏ tình, anh ấy không bao giờ từ chối trước mặt khiến người ta xấu hổ, ngược lại, sẽ xử lý khéo léo riêng tư để giữ thể diện cho đối phương. Anh ấy chưa từng cãi vã với ai, cũng chẳng đánh nhau, không bao giờ trải qua cái thời trung học ngông cuồng. Thời học sinh của anh ấy và bây giờ chẳng khác nhau là mấy, chỉ là trông chín chắn hơn một chút thôi.]

Giang Giang: [Vậy cậu có biết anh ấy thích con trai hay con gái không?]

Cầm điện thoại, Đường Triệu lập tức không biết phải trả lời thế nào. Nếu muốn làm Giang Cố yên tâm thì tốt nhất nên nói Tư Hành thích con gái, như vậy cậu ấy sẽ tiếp tục yên ổn ở lại. Nhưng cũng sợ chỉ cần một câu sai lầm của mình sẽ khiến hai người họ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Đường Triệu nhân: [Không biết đâu, anh ấy chưa từng yêu ai mà.]

Giang Giang: [Vậy à, để tớ xem sao.] Đường Triệu lưỡng lự, thử thăm dò tiếp.

Nô ɭệ của Tư Bản: [Nếu, tớ chỉ nói nếu, là theo hướng cậu đang nghĩ, thì cậu sẽ làm gì?]

Nhìn dòng tin nhắn này của Đường Triệu, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu Giang Cố là cảnh Tư Hành đứng trong bếp nấu ăn, rồi hôm đó khi cậu đau đến ngất đi, anh ôm cậu vào bệnh viện với dáng vẻ bình tĩnh đáng tin cậy.

Cuối cùng là cảnh anh đứng trước mặt cậu, dáng vẻ ướt nhẹp, nói đến đón cậu về nhà.

Giang Cố không biết nếu sự thật đúng như cậu đoán thì cậu sẽ làm gì. Trong lòng cậu vẫn có chút bài xích với việc phá vỡ cuộc sống hiện tại để bước vào một mối tình, nhưng cảm giác bài xích ấy không đến mức khó chịu hay ghét bỏ như đối với những người theo đuổi khác.

Vì vậy, cậu đáp lại bằng một câu hỏi ngược: [Cậu nghĩ sao?]

Đường Triệu lập tức im lặng, gửi ngay một biểu cảm [tớ hiểu rồi], quả nhiên không có gì bất ngờ.

Cuộc trò chuyện bên này kết thúc, nhưng bên kia cuộc đối thoại mới bắt đầu.

Đường Minh: [Cậu lộ tẩy rồi, chuẩn bị tinh thần đi nhé.]

Tư Hành: [?]

Đường Minh liền tóm tắt cuộc trò chuyện vừa rồi giữa em trai mình và Giang Cố, còn chụp màn hình đoạn kết gửi cho Tư Hành.

[Nếu, tớ chỉ nói nếu, là theo hướng cậu đang nghĩ, thì cậu sẽ làm gì?]

[Cậu nghĩ sao?] Tư Hành cảm thấy toàn bộ máu trong người như đang dồn lại chạy thẳng lên trên đầu, khiến đầu óc của anh hoàn toàn trống rỗng. Tay cầm điện thoại của anh run rẩy không ngừng, tim đập loạn xạ đến mức dù đứng xa cũng có thể nghe thấy rõ. Mặt anh tái nhợt, ngay cả khi Giang Cố đang ốm cũng không trắng bệch đến thế. Nếu Giang Cố bước ra lúc này, chắc chắn sẽ thấy sắc mặt của Tư Hành còn tệ hơn cả cậu khi bị bệnh.

Đường Minh: [Chỉ là nhắc nhở chút thôi, còn lại tự cậu xử lý, nhưng nhớ là đừng để lộ quá rõ.]

Nhưng làm sao mà không rõ ràng được chứ? Anh còn giấu thế nào được nữa đây? Mỗi ngày, Tư Hành phải kiềm chế hết mức mới có thể không dán mắt vào Giang Cố, phải cố gắng không để mình đến gần cậu.

Khi thấy cậu không thoải mái, anh chỉ có một mong muốn là làm thế nào để cậu dễ chịu hơn, làm sao còn có thể nghĩ đến những điều khác?

Hai người sống chung dưới một mái nhà, chỉ cách nhau một bức tường. Dù biết Giang Cố gần ngay bên cạnh, nhưng mỗi ngày, nỗi nhớ cậu làm lòng anh đau đớn vô cùng.

Bây giờ lại nói với anh rằng, bởi vì anh không kiểm soát được cảm xúc, nên anh có thể sẽ mất đi tất cả những điều trước mắt. Cái bức tranh ảo tưởng đẹp đẽ này có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Tư Hành không thể chấp nhận điều đó, lúc này anh mới nhận ra ý chí của mình yếu ớt đến nhường não.

Trước đây, anh từng quyết định sẽ không ép buộc Giang Cố. Nếu một ngày nào đó cậu tìm được cuộc sống mà cậu mong muốn, sau đó rời khỏi đây, anh sẽ tôn trọng và chúc phúc cho cậu, chỉ cần cậu hạnh phúc là đủ.

Nhưng chỉ sau một tháng sống chung, anh đã tham lam muốn có được nhiều hơn thế.

Anh không dám tưởng tượng, nếu Giang Cố phát hiện ra được tâm tư không trong sáng của anh và rời khỏi anh, anh nên làm gì bây giờ, làm sao có thể chịu đựng được điều đó. Nhiệt độ trong nhà dường như giảm xuống một cách nhanh chóng, lấy đi cả nhiệt độ cơ thể của anh, khiến tay chân anh lạnh cóng.

Tư Hành đặt điện thoại xuống, đi ra ban công. Anh muốn hút một điếu thuốc, nhưng anh đã bỏ thuốc từ lâu rồi. Từ khi quen Giang Cố, biết cậu có bệnh, anh đã quyết tâm cai thuốc. Những năm qua, dù công việc có căng thẳng đến đâu anh cũng chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc đó. Nhưng giờ anh thật sự rất muốn hút để giữ bình tĩnh.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau dạ dày cũng dịu đi phần nào. Giang Cố ngồi dậy từ trên giường, bước tới bàn làm việc. Cậu nghĩ tranh thủ lúc cơ thể đỡ đau, cậu sẽ viết thêm một chút nữa, cậu đã ngủ nhiều vào buổi chiều nên giờ chưa buồn ngủ lắm.

Cậu vừa sắp xếp lại nội dung đã viết xong, thì nghe tiếng gõ cửa.

Giang Cố quay đầu lại: "Vào đi, có chuyện gì vậy?"

Tư Hành cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói: "Công ty có chút việc, tôi phải đi giải quyết."

Giang Cố liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi: "Giờ này mà còn phải đi à? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Nhìn anh trông không được khỏe lâm."

Tư Hành lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ đi một chút. Em thấy sao rồi, dạ dày còn đau không?"

Giang Cố đáp: "Em không sao nữa rồi, vừa uống thuốc, giờ đỡ nhiều rồi."

Tư Hành gật đầu: "Tốt rồi. Em nghỉ sớm đi, đừng làm việc quá khuya. Nhớ xông tinh dầu và chườm ấm nữa nhé."

Giang Cố khẽ cười: "Vâng, em tự lo được mà. Anh cẩn thận nhé, ngoài kia vẫn đang mưa, đi đường chậm một chút."

Tư Hành cười đáp lời, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi. Tư Hành trốn về công ty, sợ rằng không thể giấu được trạng thái bất ổn của mình trước Giang Cố.

Chỉ ở những nơi cậu không nhìn thấy, anh mới dám tĩnh tâm lại. Vì có sự kiện ra mắt sản phẩm mới, một số bộ phận vẫn còn đang tăng ca. Khi thấy ông chủ đột nhiên quay lại, ai cũng giật mình.

Tư Hành gọi đồ ăn khuya cho mọi người, bảo họ ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi, rồi một mình ngồi trong văn phòng trống trải, nhìn những ánh đèn bên ngoài cửa số lần lượt tắt. Đến nửa đêm, anh lên trở về nhà, vì thật sự không thể yên tâm để Giang Cố ở nhà một mình. Nếu cậu lại đau dạ dày, lại nôn thì làm sao đây? May mắn thay, thuốc có hiệu quả tốt. Phòng của Giang Cố im ảng suốt đêm, không có động tĩnh gì.

Khi trời vừa sáng, Tư Hành chuẩn bị cháo và bánh bao cho Giang Cố, rồi rời khỏi nhà trước khi Giang Cố tỉnh dây.

Anh còn dặn Đường Triệu mỗi ngày tan làm thì mang đồ ăn bổ dưỡng tới, ăn tối cùng Giang Cố.

Sau đó Giang Cố phát hiện, đã mấy ngày liền cậu không thấy Tư Hành, nếu không phải mỗi sáng đều có bữa sáng trong bếp, cậu đã nghĩ Tư Hành chưa về nhà suốt mấy ngày nay rồi.