Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 6: Công việc không cần ra ngoài

Lúc 9 giờ sáng, mặt trời bên ngoài đã tỏa nhiệt đến mức nóng cháy da, ánh sáng trắng rực rỡ. Qua cửa sổ nhìn ra, dường như có thể thấy những gợn sóng nóng bức lơ lửng trong không khí.

Giang Cố ngồi trên sàn gần cửa ban công, tay cầm một chiếc lược vỏ sò.

Guli nằm ngửa bên chân cậu, ngoan ngoãn để cậu chải lông một cách nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rừ rừ thoải mái.

Đôi mắt mèo nheo lại vì thoải mái khiến Giang Cố không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng gãi cằm nó: "Sao em lại ngoan thế này, bám người lại còn thích được chải lông nữa."

Đáp lại cậu là tiếng rừ rừ thoải mái khác của Guli.

Điều hòa trung tâm trong nhà đang vận hành êm ái, liên tục đưa khí mát dễ chịu vào phòng, xua tan cái nóng bức bối của mùa hè.

Tư Hành nói rằng điều hòa trong nhà luôn mở suốt 24 giờ. Dù mèo không sợ nóng bằng con người, nhưng mùa hè ở thành phố Bình Kinh nóng như lò lửa, cả người lẫn mèo đều sống nhờ vào điều hòa, nên từ khi bắt đầu vào mùa hè, điều hòa chưa bao giờ tắt.

Suốt bốn mùa hè trong thời đại học, điều hòa trong ký túc xá luôn được sử dụng một cách có kế hoạch. Nếu có thể đến thư viện, ban ngày tuyệt đối không ở lại phòng. Dù như vậy, mỗi lần đến lúc đóng tiền điện hàng tháng, mọi người vẫn không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối, bởi vì tiền sinh hoạt có hạn, những chi phí phát sinh theo mùa thế này không nằm trong dự tính của tiền sinh hoạt.

So với sự tằn tiện trước đây, bây giờ Giang Cố càng cảm thấy căn nhà này có vẻ quá xa tầm với của cậu, sợ rằng tiền thuê mỗi tháng cậu còn chẳng trả nổi tiền điện.

Phục vụ xong “cô chủ” mèo, Giang Cố đi quanh nhà một vòng, nhưng tiếc rằng nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, khiến cậu không có chỗ nào để thể hiện khả năng làm việc nhà.

Ánh mắt cậu liếc qua mấy sợi lông mèo trên sàn, nhớ đến lời Tư Hành nói trước đó, liền lấy điện thoại ra mở ứng dụng điều khiển máy hút bụi. Tải ứng dụng về, kết nối với máy hút bụi, chọn chế độ vừa quét vừa lau, máy hút bụi bắt đầu chạy vo ve khắp nhà.

Giang Cố ôm Guli lên, trở về phòng của mình. Sau khi đặt mèo lên giường, cậu mở máy tính và bắt đầu công việc của mình.

Giang Cố học chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc. Sau khi thi đại học xong, cậu từng cảm thấy mơ hồ một thời gian. Với số điểm cao, cậu có rất nhiều lựa chọn, các ngành học khác nhau sẽ có những hướng đi nghề nghiệp khác nhau. Xét đến tình trạng sức khỏe của bản thân, sau này cậu chắc chắn không thể làm những công việc yêu cầu làm thêm giờ, thức đêm căng thẳng. Suy cho cùng, cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Nhưng từ nhỏ cậu đã không có mục tiêu cụ thể cho tương lai, mục tiêu duy nhất có lẽ là cố gắng sống thọ. Vì vậy, việc chọn trường đại học nào và học ngành gì trở thành một điều đặc biệt mông lung.

Sau đó, trong một buổi hội thảo tư vấn chọn ngành, có các anh chị cựu học sinh từ trường họ quay về chia sẻ kinh nghiệm sau khi đã đạt được thành tích đáng kể ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Giang Cố nghe lời khuyên của họ, nếu không có mục tiêu rõ ràng đã phấn đấu từ nhỏ, thì hãy cố gắng chọn thứ mình thích. Còn nếu thậm chí không có sở thích cụ thể, thì hãy chọn ngành nào đang thịnh hành.

Trong khoảng thời gian đó, Giang Cố liên tục tự hỏi bản thân, từ nhỏ đến lớn có điều gì mà cậu vẫn còn thích đến bây giờ. May mắn là cậu thật sự có, đó là đọc sách, vì vậy chuyên ngành của cậu đã được định đoạt như thế.

Khi đến thành phố lớn, tiếp xúc với nhiều sự tồn tại đa dạng hơn, vào năm hai đại học, cậu bắt đầu gửi những tác phẩm văn chương của mình lên một số nền tảng đọc sách. Đến năm ba, cậu đã có thể kiếm sống ổn định từ công việc này.

Giang Cố có rất nhiều ý tưởng, bởi vì cơ thể không thể vận động nhiều nên cậu suy nghĩ rất nhiều. Những ý tưởng đó khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài và tính cách của cậu, nhưng do hạn chế của nền tảng xuất bản, cậu không thể viết thoải mái. Theo lời khuyên của những người bạn tác giả, cậu bắt đầu thử sức với thể loại kịch bản trò chơi “script-kill” (trò chơi nhập vai thám tử).

Thể loại trinh thám, kinh dị, khủng bố, và thậm chí là bạo lực đã mở ra cho cậu nhiều giới hạn mới để thử sức, và Giang Cố viết rất thoải mái.

Có lẽ cậu thật sự có tài năng về lĩnh vực này. Lần đầu tiên gửi bản thảo, nó đã được chấp nhận. Mặc dù lần đó chỉ là bán đứt bản quyền chứ không phải ký hợp đồng chia lợi nhuận, nhưng với lần đầu viết kịch bản trò chơi “script-kill” và không có kinh nghiệm, ngay cả cách trình bày kịch bản cậu cũng phải học từ mạng, thì việc được trả năm con số là một khoản thu nhập không hề nhỏ đối với một sinh viên năm ba.

Sau đó, Giang Cố mở ra một chân trời mới. Cậu có nhiều ý tưởng, và việc sáng tác kịch bản “script-kill” hoàn toàn phù hợp với cậu. Cậu có thể trong thời gian ngắn, đưa ra một câu chuyện mạch lạc và chặt chẽ mà không bị mất hứng vì sáng tác quá lâu.

Vừa mở máy tính và đăng nhập vào phần mềm liên lạc, một biểu tượng avatar có tên “Ma Vực” đang nhấp nháy trên thanh tác vụ.

Giang Cố nhấp vào avatar của đối phương, một khung trò chuyện liền bật ra.

“Anh chàng đẹp trai nhất trên đời”: "Tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa tìm được chỗ thích hợp thì có thể đến chỗ tôi trước, trong quán có ký túc xá cho nhân viên."

Giang Cố nhìn thời gian tin nhắn được gửi, đó là chiều hôm trước.

Hai ngày nay cậu bận rộn thu dọn đồ đạc, hôm qua lại sắp xếp cả ngày. Buổi chiều sau khi dọn dẹp xong tủ sách, cậu làm một chút đồ ăn, ăn xong thì buồn ngủ và thϊếp đi cho đến giờ, bây giờ mới thấy tin nhắn của đối phương.

"Anh chàng đẹp trai nhất trên đời" là chủ quán của một quán trinh thám mà Giang Cố đang hợp tác ổn định. Anh còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi, có lẽ là một phú nhị đại. Nghe nói trước đây anh chỉ thấy mô hình quán trinh thám rất thú vị, và khi đó trò chơi “script-kill” chưa phổ biến, anh đã mạnh tay đầu tư và gặt hái được lợi nhuận tiên phong.

Sau đó, anh tiếp tục cải thiện và mở rộng, bây giờ quán trinh thám Ma Vực của anh là một trong những quán lớn nhất ở Bình Kinh. Để đảm bảo độ mới mẻ cho trò chơi, quán rất khắt khe về kịch bản, nhưng cũng trả tiền rất hậu hĩnh.

Chủ quán không tính toán chi li, trả tiền rất hào phóng, Giang Cố hợp tác với anh rất thoải mái. Qua nhiều lần trao đổi, tuy không đến mức trở thành bạn bè, nhưng mối quan hệ giữa họ cũng khá hài hòa.

Nhìn thấy dấu tick màu xanh dưới avatar của đối phương, chứng tỏ người đó đang online, Giang Cố liền trả lời lại.

Giang Giang: "Tìm được chỗ ở rồi, hai ngày nay đã sắp xếp ổn thỏa. Kịch bản mới nếu không có gì thay đổi tuần sau tôi sẽ gửi cho anh, đang chỉnh sửa và hoàn thiện nốt phần kết."

Nhậ Khiêm, người đang ngồi trước máy tính, nghe thấy âm báo tin nhắn, quay đầu lại nhìn và mỉm cười.

Anh chành đẹp trai nhất trên đời: "Không vội, tìm được chỗ ở là tốt rồi. Kịch bản "Tình sát" tôi định sẽ để xuống muộn hơn một chút, dạo này quán vẫn đông khách. Về lợi nhuận, cậu muốn kết toán trong cho quý này, hay đợi khi kịch bản ngừng hoạt động rồi tính một lần?"

Hợp tác về kịch bản “script-kill” có hai hình thức, một là bán đứt, hai là chia lợi nhuận. Thường thì đối với người mới vào nghề không có quan hệ, họ sẽ chọn hình thức bán đứt. Chỉ khi đã có tên tuổi, các quán trinh thám mới sẵn sàng bàn chuyện chia lợi nhuận.

Giang Cố mới vào nghề chưa lâu, nói ra thì cũng chỉ là người mới, nhưng kịch bản của cậu viết rất hay, với nhiều bước ngoặt bất ngờ, không phải kiểu chỉ cần nhìn mở đầu là đoán được kết thúc. Lần đầu tiên quán Ma Vực mua kịch bản của cậu là dưới hình thức mua đứt, nhưng sau đó, kịch bản đã gây được tiếng vang lớn và còn nổi tiếng một thời gian trên mạng.

Khi nhận được kịch bản thứ hai của cậu, Nhậm Khiêm đã rất nhạy bén chuyển hình thức hợp tác với cậu sang chia lợi nhuận, sợ rằng tác giả mới này, với sự sáng tạo còn đầy mới mẻ, sẽ bị nơi khác săn đón mất.

Và quả nhiên, Giang Cố không phụ sự mong đợi của anh. Kịch bản thứ hai của cậu cũng nổi tiếng không kém. Tình Sát chính là kịch bản thứ hai của cậu, đã lên sóng được hơn ba tháng. Nhờ sức lan tỏa trên mạng, rất nhiều người đã đến quán Ma Vực để trải nghiệm kịch bản này, và các suất chơi hầu như đều kín chỗ mỗi ngày.

Kịch bản này vẫn đang mang lại lợi nhuận, nên Nhậm Khiêm dĩ nhiên không muốn gỡ xuống quá sớm. Dù sao anh cũng có tiền, nguyên cả tòa nhà đều thuộc về anh, mỗi tầng có một chủ đề kịch bản, có cái cũ có cái mới, khách hàng đến chơi vì có nhiều sự lựa chọn đa dạng.

Vấn đề nhà ở đã được giải quyết, trong tay Giang Cố cũng có một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại cậu không thiếu tiền, nên đáp lại: “Vậy để sau khi kịch bản ngừng hoạt động rồi tính luôn nhé.”

"Anh chàng đẹp trai nhất trên đời": “Được, còn có mấy quán trinh thám có hợp tác với Ma Vực muốn mua kịch bản của cậu. Kịch bản đầu tiên là Ma Vực đã mua đứt rồi nên không thể chia lợi nhuận cho cậu được. Đến lúc đó, tôi sẽ tặng cậu một phong bao đỏ lớn. Còn về kịch bản Tình Sát, sau khi quán ngừng hoạt động, tôi sẽ bàn chuyện với mấy quán khác, lợi nhuận sẽ thông qua tôi rồi chuyển cho cậu.”

Giang Cố: “Được, anh cứ xử lý là được, tôi không có vấn đề gì.”

Nói xong việc chính, Nhậm Khiêm không kìm được sự tò mò mà hỏi một câu: "Kịch bản tiếp theo của cậu có chủ đề gì?"

Giang Cố: "Song sinh."

Nhậm Khiêm đáp lại bằng một biểu tượng tay OK.

Cái tên Song Sinh ngay lập tức khiến người ta liên tưởng đến cốt truyện về anh em sinh đôi, nhưng dựa vào phong cách của Giang Cố, chắc chắn không chỉ đơn giản là câu chuyện về song sinh, giống như kịch bản trước Tình Sát, không phải cứ nhìn tên là đoán được nội dung.

Rời khỏi trường học, thời gian dường như trở nên mơ hồ hơn. Khi những cơn đau dạ dày liên tục ập đến, Giang Cố mới bừng tỉnh khỏi mạch truyện đang viết trong tài liệu. Cậu đưa tay xoa xoa bụng, liếc nhìn góc dưới bên phải của màn hình, không ngờ đã gần ba giờ chiều, bảo sao dạ dày lại đau đến mức.

Giang Cố tiện tay kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một viên kẹo sữa, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng. Cậu ngồi trên ghế đợi một lúc, đến khi cơn đau quặn thắt dịu bớt, mới đứng dậy đi vào bếp.

Không biết từ lúc nào, con mèo Guli đã rời khỏi phòng cậu, giờ đang nằm trên đỉnh của cây leo dành cho mèo, cái đuôi thả lơ lửng, ngủ rất say. Nghe thấy tiếng động, đôi tai nó khẽ rung lên, mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn, nhưng chỉ lặng lẽ quan sát cậu, chẳng có ý định muốn trèo xuống.

Giang Cố mở tủ lạnh, bên trong có nhiều nguyên liệu nhưng cậu lại không biết nấu ăn. Cuối cùng, cậu chỉ rửa một ít rau xanh và cắt vài lát thịt nguội, rồi nấu một bát mì đơn giản cho qua bữa.

Vừa ăn, Giang Cố vừa lấy điện thoại đặt báo thức. Từ nay, vào 11 giờ trưa và 5 giờ chiều, hễ bắt đầu làm việc là cậu phải bật báo thức. Nếu không, cậu sẽ quên mất thời gian, quên luôn ăn uống, và người bị khó chịu chính là cậu.

Trước đây, khi còn ở trường, dù có không phải học, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông báo giờ ra chơi hoặc những âm thanh của bạn bè trở về ký túc xá, nên không bao giờ quên thời gian. Còn bây giờ, ở nhà quá yên tĩnh, cậu dễ dàng đắm chìm vào câu chuyện đang viết mà quên hết mọi thứ.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, môi trường yên tĩnh và thoải mái thực sự rất có lợi cho việc sáng tác. Việc hoàn thành liền mạch một phần nội dung câu chuyện mang lại cảm giác vô cùng hưng phấn.

Sau khi ăn no, cơn buồn ngủ kéo đến. Giang Cố chỉ định ngủ trưa một tiếng, nhưng khi tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối sẫm, ánh hoàng hôn hắt qua khe cửa báo hiệu rằng bạn cùng phòng của cậu đã về.

Nằm trên giường một lúc cho tỉnh hẳn, Giang Cố mới lười biếng bò dậy. Cậu bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Tư Hành – người đang mặc bộ đồ ở nhà, còn đeo tạp dề nhà bếp, cúi đầu cắt rau.

Người đàn ông cao lớn hơi khom lưng, những đường cơ bắp trên cánh tay căng ra theo động tác cắt, dáng vẻ nghiêng người, cúi đầu chuyên chú trông vô cùng nghiêm túc.

Nghe thấy tiếng động, Tư Hành ngẩng đầu nhìn sang, đôi lông mày rậm rạp của anh khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trong mắt, kết hợp với ánh sáng trong bếp và làn khói thơm thoang thoảng mùi thức ăn bốc lên từ bếp lò, toát ra một sự dịu dàng kỳ lạ.

Giang Cố tựa tay vào khung cửa, ngón tay vô thức siết chặt vài phần. Cậu chưa kịp cảm nhận kỹ tâm trạng hơi rối bời của mình thì nghe thấy Tư Hành lên tiếng: "Ngủ dậy rồi à? Chắc đói rồi nhỉ, ra chơi với Guli một lát đi, cơm tối sắp xong rồi."

Giang Cố khẽ ừ một tiếng, vô thức làm theo lời anh, đi ra sofa trong phòng khách, cầm cây đồ chơi cho mèo lên và lắc qua lắc lại vài cái.

Guli đang định nhảy lên vồ lấy, nhưng người cầm cây đồ chơi lại thả nó xuống.

Giang Cố chậm chạp phản ứng, cậu đứng dậy đi vào bếp: "Để em giúp một tay, mấy việc cắt rửa này em vẫn làm được."

Tư Hành mỉm cười, mang theo vẻ an ủi: "Tôi làm gần xong rồi, chỉ còn nấu nữa thôi. Ra phòng khách ngồi đi, dầu trong chảo sắp bắn tung tóe rồi."

Không giúp được gì, Giang Cố đành quay lại phòng khách. Tiếng xèo xèo của dầu trong chảo vang lên, Giang Cố ngoảnh đầu lại thì thấy Tư Hành đang điềm tĩnh và chững chạc đảo chảo. Ừm, trông anh cũng khá là cuốn hút.