Chảy Vào Dòng Sông

Chương 24:

Phòng khách sạn chỉ có một giường lớn.

Vừa đẩy cửa vào, Từ Nhập Phỉ khựng lại, quay đầu nhìn Cố Khoảnh.

“Chúng ta ngủ chung một phòng à?”

Cố Khoảnh đáp: “Cậu không quen ngủ chung với người khác sao? Để tôi đặt thêm một phòng nữa.”

“Không, không cần đâu, chỉ ở một ngày, chúng ta cũng không qua đêm mà.” Từ Nhập Phỉ ngượng ngùng, bởi anh đâu phải là người chi tiền.

Anh đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc giường.

“Không còn phòng đôi nữa. Cậu ngủ trên giường, tôi nghỉ tạm ở ghế sofa, có khi cũng không ngủ được đâu.” Cố Khoảnh nói từ phía sau.

“Ồ…” Từ Nhập Phỉ đáp, “Không sao đâu, giường này lớn lắm, chúng ta mỗi người một nửa. Anh yên tâm, em ngủ rất ngoan mà.”

Không rõ Cố Khoảnh có tin hay không, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi giục Từ Nhập Phỉ đi rửa mặt, sau đó ngủ sớm.

Khi vừa nằm xuống, những suy nghĩ hỗn độn trong đầu Từ Nhập Phỉ dần tan biến, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất – chiếc giường này thật mềm mại và anh đang quá buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy, toàn thân anh đã nằm gọn trong vòng tay của Cố Khoảnh, đầu tựa lên l*иg ngực ấm áp và vững chãi của đối phương.

Từ Nhập Phỉ: “…”

Anh vội vàng bật dậy, lúc mang dép suýt nữa thì ngã nhào.

Cố Khoảnh ngủ rất ông, lập tức mở mắt và thấy Từ Nhập Phỉ luống cuống.

“Tiểu Phỉ, cậu đang làm gì vậy?”

Từ Nhập Phỉ tóc tai bù xù, mặt đỏ bừng, vừa chạy vào nhà tắm vừa hét lên: “Không phải việc của anh!”

Một lúc sau, giọng anh lại vọng ra từ trong phòng tắm, lần này đầy dịu dàng: “Ca ca ơi…”

Cố Khoảnh đứng dậy tiến lại gần, thấy Từ Nhập Phỉ nửa thân mình lấp sau cửa kính, giọng nói tỏ vẻ tội nghiệp: “Anh biết ở đâu bán qυầи ɭóŧ dùng một lần không?”

Khi Cố Khoảnh quay lại, Từ Nhập Phỉ vẫn còn trong phòng tắm.

Anh đưa chiếc qυầи ɭóŧ mua từ cửa hàng tiện lợi vào, hỏi: “Sao cậu không ra ngoài ngồi?”

Từ Nhập Phỉ tức giận, lời lẽ thiếu kiềm chế: “Anh muốn em ngồi trên giường mà không mặc gì à?!”

Trong mắt Cố Khoảnh hiện lên nét cười, nụ cười của hắn thật điển trai.

Hắn vừa ngủ dậy, tóc rối bù, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi đơn giản, trông như một người anh trai dịu dàng.

“Cũng không sao, tôi có ngại gì đâu.”

“Anh ra ngoài ngay cho em!” Từ Nhập Phỉ hét lên, đầy khí thế.

Sao có thể thế này được chứ.

Lần đầu tiên ở tuổi mười bốn mười lăm thì thôi.

Sao giờ hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn không kiểm soát được?

Tất cả đều tại Cố Khoảnh!

Ghét Cố Khoảnh!

Từ Nhập Phỉ nghĩ đầy trẻ con, tay thì ra sức chà xát cơ thể trong cơn bực bội.

Nhà hàng tổ chức buổi gặp mặt không xa khách sạn.

Xuống đến sảnh, Từ Nhập Phỉ mới nhận ra khách sạn sang trọng đến mức nào. Khi xuống máy bay, anh quá mệt, xung quanh lại tối om nên không để ý.

Anh dùng khuỷu tay khẽ huých Cố Khoảnh, không kiêng nể gì mà nói: “Anh trúng mánh à?”

Cố Khoảnh bình thản đáp: “Sợ cậu không quen với những nơi khác.”

Chỉ một câu nói ấy, Từ Nhập Phỉ đành im lặng, nhanh chóng theo sau.

“Em ngủ ở đâu cũng được, ngay cả dưới gầm cầu em cũng có thể ngủ ngon mà.” Anh chớp chớp mắt.

Cố Khoảnh khẽ gật đầu, lại xoa đầu Từ Nhập Phỉ, “Không thể để Tiểu Phỉ ngủ dưới gầm cầu được.”

Từ Nhập Phỉ lại cười khúc khích, cười một hồi rồi cảm thấy có gì đó không ổn, anh vội nghiêm mặt lại.

Họ đang đi gặp bạn học cấp ba của Cố Khoảnh mà! Phải nghiêm túc chứ!

Đêm ở Thự Thành lạnh hơn hẳn.

Cái lạnh ấy khác với miền Nam, gió tạt vào mặt như những lưỡi dao cắt thịt.

Xuống khỏi taxi, Từ Nhập Phỉ run rẩy vài cái, nói: “Cả đời này em không bao giờ muốn đến đây nữa.”

Lúc ấy anh không hề biết, đời người dài đằng đẵng, nhưng khoảnh khắc này lại ngắn ngủi.

Những lời anh nói trong giây phút này, theo thời gian dài đằng đẵng sau đó, sẽ dễ dàng bị phá vỡ.

Lên đến thang máy, Từ Nhập Phỉ mới dần hồi phục.

Cố Khoảnh nắm lấy tay anh, ủ ấm trong lòng bàn tay nóng hổi của mình.

Hắn hỏi: “Còn lạnh không?” khi đang giúp Từ Nhập Phỉ làm ấm tay.

Hai người họ thậm chí đã “ngủ chung giường” rồi, mà Từ Nhập Phỉ còn gối đầu lên ngực Cố Khoảnh.

Nhưng cảm giác ấm áp ấy vẫn khiến Từ Nhập Phỉ khẽ đỏ mặt.

Anh chớp mắt, cuối cùng không kiềm được mà hỏi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, để lộ cảnh tượng náo nhiệt bên trong.

Một người tiến tới chào đón, chính là người tổ chức buổi gặp mặt lần này.

Đó là một người đàn ông bụng phệ, hoàn toàn không giống ở cùng độ tuổi với Cố Khoảnh.

“Nam thần trường chúng ta đến rồi!” Anh ta cất giọng lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Bao năm không gặp, cậu vẫn đẹp trai như xưa, không! Còn đẹp trai hơn nữa!” Anh ta nói, rồi quay sang mọi người: “Mọi người nói xem có đúng không nào! Đúng là diễn viên có khác, gương mặt chẳng ai sánh bằng! Sao không cho bọn tôi biết cậu đang quay phim gì, trong rạp chiếu chẳng thấy có.”

Đó là lời chào hỏi, nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Cố Khoảnh bắt tay với người đàn ông kia, nụ cười tiêu chuẩn vẫn giữ trên môi, “Cậu cũng vậy thôi, bao năm trôi qua, chẳng thay đổi gì.”

Thật sao?

Từ Nhập Phỉ hoài nghi nhìn sang, nhưng trước khi ánh mắt kịp tiếp xúc với người đối diện, đầu anh đã bị Cố Khoảnh ấn xuống.

“Đây là cháu nhà họ hàng của tôi, tôi đã nói qua trong điện thoại rồi. Thật xin lỗi, người lớn nhà cậu ấy không yên tâm để cậu ấy ở nhà một mình, nên đành phải đi theo tôi.”

Cố Khoảnh tự nhiên dựng nên một lời nói dối, đến khi Từ Nhập Phỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn thì hắn mới nới lỏng lực tay ra.

Từ Nhập Phỉ ngẩng đầu lên, mặt dày cười nói: “Chào chú ạ! Con đi cùng ca ca của con, năm nay con mười tám, vừa thi đại học xong đấy ạ.”



Tác giả có đôi lời

Tiểu Phỉ: Hừ hừ, tôi vẫn ở cái tuổi được nhận lì xì mỗi dịp Tết đây này!