Chảy Vào Dòng Sông

Chương 23: Năm nay tôi mười tám tuổi

Đó là tháng Mười.

Thời hạn thuê ngôi nhà cũ bên bờ biển chỉ còn chưa đầy hai tháng.

Để kịp tiến độ, đoàn phim bắt đầu quay cảnh đối diễn giữa hai nhân vật Sở Vận và Giang Tiểu Chi.

Trong phân đoạn này, chẳng có chuyện gì liên quan đến Tưởng Ngư Thanh cả.

Cố Khoảnh dễ dàng xin được phép nghỉ, nhưng Từ Nhập Phỉ lại khó khăn hơn nhiều. Sau bao lần năn nỉ, Đổng Triệu Khanh cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Trên bàn, những tờ kịch bản rải rác, có vài trang được thêm vào gấp rút, ngoài lời thoại in sẵn, còn có những dòng ghi chú viết tay.

“Con nói con định cùng với cậu ta làm gì? Đi đâu? Đi Thự Thành à!" Đổng Triệu Khanh nghiến răng, "Từ Nhập Phỉ! Con điên rồi à!"

Từ Nhập Phỉ nghĩ, có lẽ vậy, điên thật rồi.

Anh chưa bao giờ đến phương Bắc, mà tháng Mười ở đó chắc chắn rất lạnh.

"Chỉ đi một ngày thôi, sáng hôm sau con sẽ quay lại ngay. Con chưa từng đến đó, coi như... mở mang tầm mắt vậy." Anh không hứa hẹn gì với Đổng Triệu Khanh, chỉ đánh vào tình cảm mà thôi.

Quả nhiên, nhịp thở của Đổng Triệu Khanh có phần dịu xuống, ông nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Cậu lớn rồi, lòng dạ cũng chẳng còn ở đây nữa. Tôi già rồi, không quản nổi cậu." Ông ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài ban công, trông rất đỗi già nua. Ở tuổi gần bảy mươi, ông vẫn còn làm phim, cơ thể dường như không chịu nổi nữa.

"Ông nội..." Từ Nhập Phỉ lên tiếng.

Đổng Triệu Khanh ngắt lời anh: "Đi đi, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài cũng tốt. Dù gì sau này con cũng phải ra ngoài thôi."

Ngoài cửa sổ, tiếng sóng biển vỗ vào bờ "ào ào", không ngừng khuấy động không gian.

Vì chỉ đi một ngày, Từ Nhập Phỉ không mang theo hành lý gì, tay không theo Cố Khoảnh ra sân bay.

Ngược lại, Cố Khoảnh kéo theo một chiếc vali đen.

Trước đó, hắn dặn Từ Nhập Phỉ mang theo một chiếc áo ấm, và Từ Nhập Phỉ tùy tiện lấy một chiếc áo khoác, chính là chiếc áo anh mặc lần đầu gặp Cố Khoảnh.

Chuyến bay của họ khởi hành lúc mười một giờ đêm. Sau khi xem xong cảnh diễn của Kiều Phổ Tâm và nữ diễn viên, cả hai bị Đổng Triệu Khanh mắng te tua mới được rời đi.

Trước khi đi, Từ Nhập Phỉ vẫy tay chào bóng lưng Đổng Triệu Khanh, như đứa trẻ lần đầu rời khỏi nhà.

Trên máy bay, Từ Nhập Phỉ có chút mệt mỏi, Cố Khoảnh kéo rèm cửa sổ xuống để anh ngủ, còn mình thì vẫn chăm chú đọc kịch bản, chuẩn bị cho những cảnh quay sắp tới.

Đổng Triệu Khanh thường thay đổi lời thoại vào phút chót, rất thử thách khả năng ứng biến của diễn viên. Chỉ có Cố Khoảnh là may mắn theo kịp, còn những diễn viên khác thường phải chạy vào nhà vệ sinh, không cần nhìn cũng biết họ vào đó để khóc.

Còn Từ Nhập Phỉ thì sao? Anh thường bị Đổng Triệu Khanh gọi đến vào nửa đêm để bàn bạc về cảnh quay ngày hôm sau, luôn trong trạng thái sẵn sàng thay đổi mọi thứ. Mỗi câu thoại, mỗi cảnh chuyển, từng chữ một đều được ông tỉ mỉ chạm khắc.

Phim của Đổng Triệu Khanh chính là như vậy, nên Từ Nhập Phỉ mặc nhiên nghĩ rằng tất cả đoàn phim khác cũng giống thế.

Khi mở mắt ra, máy bay đã hạ cánh.

Cố Khoảnh lấy vali xuống, đội nhanh một chiếc mũ đen.

Từ Nhập Phỉ nhìn hắn cười khẽ, "Anh sợ bị fan nhận ra à?"

"Thự Thành không lớn, thế nào cũng gặp người quen thôi."

Người qua lại trên cầu thang, Cố Khoảnh nắm lấy cổ tay Từ Nhập Phỉ, như sợ anh đi lạc.

Thực ra cũng không cần làm vậy, dù sao họ cũng là những chàng trai hai mươi mấy tuổi.

Nhưng cả hai nắm tay đi về phía trước, người xung quanh cũng chẳng buồn để ý.

Sân bay quá rộng, người qua lại đông đúc, mỗi người đều chỉ quan tâm đến chính mình.

Sau khi lấy hành lý, Cố Khoảnh mở vali ngay tại sảnh, lấy ra hai chiếc áo khoác, một cái khoác lên người Từ Nhập Phỉ, "Mặc vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Từ Nhập Phỉ hỏi: “Em mặc hai lớp áo khoác à?" Anh định nói trông sẽ ngốc lắm, nhưng bắt gặp ánh mắt của Cố Khoảnh, cuối cùng vẫn cầm lấy áo và đút tay vào tay áo. Chiếc áo dài che khuất cả bàn tay anh.

Cố Khoảnh xoa nhẹ đầu anh, lông mi của Từ Nhập Phỉ lại khẽ rung, anh lùi lại một bước: "Này, đừng coi em như trẻ con mãi thế, phiền quá."

Cố Khoảnh mỉm cười, không nói gì.

Cố Khoảnh đã đặt khách sạn trước đó. Từ Nhập Phỉ hỏi giá tiền khách sạn và tiền vé máy bay, muốn chuyển khoản lại, nhưng hắn lại không cho biết.

"Lần này cậu đi cùng tôi, nên tôi sẽ trả tiền." Hắn nói.

Nhưng điều đó không đúng.

Chính Từ Nhập Phỉ hôm đó bất ngờ đề xuất ý tưởng với Cố Khoảnh.

Miệng thì gọi Cố Khoảnh là “ca ca” nhưng thực ra trong lòng lại có mưu đồ riêng.

Không ngờ, Cố Khoảnh lại đồng ý thật.

Trước đó, Cố Khoảnh chưa từng có ý định tham dự buổi họp lớp.

Những năm qua, hắn lăn lộn trong làng giải trí, chưa có thành tích gì nổi bật, giờ tay trắng đến gặp người tình đầu thuở nào.

Trong taxi, Từ Nhập Phỉ lén nhìn Cố Khoảnh một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.

"Sao thế?" Cố Khoảnh nhận ra ngay.

Từ Nhập Phỉ lắc đầu, miệng lại nói: "Ở đây lạnh thật, em không thích."

Chính sự ích kỷ của anh đã kéo Cố Khoảnh quay lại nơi này.

Anh nghĩ, khi gặp lại mối tình đầu của Cố Khoảnh, trái tim xao động của mình chắc sẽ dịu lại.

"Đợi đến khách sạn, cậu ngủ thêm chút nữa. Cậu có đói không? Sáng mai tôi sẽ nhờ lễ tân chuẩn bị bữa sáng sớm."

Cố Khoảnh vẫn đang sắp xếp mọi thứ, trong khi Từ Nhập Phỉ bị cơn hối hận tràn ngập, "Hay chúng ta đừng đi nữa" cứ mãi treo trên môi, nhưng anh không thể nói thành lời.

Phải đi thôi.

Chỉ là hôm nay thôi.