Dung Nguyệt ngâm mình qua nước ôn tuyền, cả đêm cô đều ở trong không gian, cô muốn lên kế hoạch sắp xếp mọi thứ tốt nhất, cũng khám phá xem hết không gian, để am hiểu rõ ràng hơn. Như vậy, cô mới có thể trù tính cho mình thật tốt.
"Phu nhân, người đã dậy chưa. Nô tì đã chuẩn bị xong nước ấm". Nha hoàn bên ngoài gọi Dung Nguyệt, đây là thời gian cô thường tỉnh giấc vào mỗi buổi sáng, bởi vì Vũ Hàn yêu cầu, đúng canh giờ này cô đều phải đến từ đường bái lại thỉnh an ba mẹ hắn. Phận làm con dâu, một năm nay, Dung Nguyệt vẫn luôn làm tròn bổn phận.
"Ta đã tỉnh, vào đi". Dung Nguyệt ngồi dậy, để cho nha hoàn hầu hạ.
"Tướng quân đã dậy chưa. Ta có chuyện cần thương lượng với ngài ấy. Ngươi đi mời ngài ấy đến đây, bảo là ta có chuyện muốn bàn liên quan đến hôn sự với Công chúa". Dung Nguyệt đã được chuẩn bị xong, liền để nha hoàn đi gọi Vũ Hàn. Hắn chẳng phải muốn hôn lễ thật chu toàn cho người trong mộng hay sao. Cô nhất định sẽ làm cho hắn thật hài lòng.
Đợi qua một khắc, Vũ Hàn lập tức tiến đến. Hắn đúng là không đến chỗ cô, nhưng mà nghe đến việc tổ chức hôn sự của hắn và Công chúa, đúng là không thể qua loa, cho nên Vũ Hàn hắn liền đến đây.
"Phu nhân có chuyện gì thì mau nói. Ta còn cần phải thượng triều". Vũ Hàn còn muốn lớn tiếng nói thêm, nhưng khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp như ngọc của nương tử, thì bất giác dịu giọng lại. Từ khi nào hắn đã không nhìn thẳng vào nàng, mà vẫn luôn phớt lờ. Hắn biết nàng rất xinh đẹp, nhưng hôm nay hắn thấy nàng lại càng xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều lần. Hắn cảm thấy dường như có một thê tử như vậy cũng không phải không thể. Nhưng nghĩ lại thân thế của nàng, hắn không thể nào bỏ qua Công chúa được. So với mỹ nhân, giang sơn đối với hắn lại càng quan trọng hơn.
"Phu quân yên tâm, ta nói nhanh thôi. Chẳng qua là năm nay mặc dù được Hoàng cung ban thưởng rất nhiều, nhưng phủ đệ chi xuất cũng không ít. Điền trang và cửa hàng cũng không thu được bao nhiêu bạc. Nhưng hôn lễ của chàng và Công chúa cũng không thể qua loa, người ta là Công nương một nước, đã hạ mình gả làm Bình thê, nếu hôn lễ không long trọng, phô trương, thì chẳng phải sẽ để lại khó chịu trong lòng hay sao. Cho nên ta muốn bàn với chàng, bạc trong phủ vốn không đủ, chàng xem". Dung Nguyệt nhẹ nhàng nói với Vũ Hàn, một bên lại sai người mang cháo cùng bánh bao lên. Nàng múc cho hắn chén cháo, ý bảo hắn mau ăn. Lại cẩn thận rót thêm một chén trà thơm, cho hắn dịu giọng.