Tôi là streamer dũng cảm không sợ ma
Tóm tắt:
Huhu thật sự rất đáng sợ (không cảm xúc)
---
Tô Linh cuối cùng cũng thoát khỏi ngôi mộ quanh co khuc khuỷu, bước vào khung cảnh thật của nhà ma.
Ông chủ nhà ma thấy người mãi không ra, sốt ruột không chịu nổi phải đi vào tìm.
“Trời ơi các vị, các vị ở trong phòng cô dâu ma gần một tiếng rồi, nhắm mắt tìm đường thì cũng phải ra được rồi chứ?” Ông chủ nhà ma châm chọc.
Tô Linh bỗng nhiên bị bắn trúng đầu gối*, câm nín không biết nói gì.
*ý là tự nhiên bị nói trúng tim đen.
— Dù tôi mù đường thật, nhưng căn phòng mười mấy mét vuông này làm sao làm khó được tôi!
Nhưng ánh mắt ông chủ nhà ma vẫn nhìn họ đầy nghi ngờ.
Ở trong hoạt cảnh đơn giản thế này lâu như vậy, hoặc là mù đường đến mức đỉnh cao, hoặc là đối thủ cạnh tranh đến do thám.
Rõ ràng, ông chủ nhà ma không muốn dính dáng đến cả hai loại người này.
Bất đắc dĩ Tô Linh đành dẫn người ra về tay không.
Sau khi Tô Linh và mọi người rời đi, gần đến giờ đóng cửa, nhà ma lại đón nhóm khách thứ hai.
Nãi Phù là một streamer mới trong lĩnh vực tâm linh thần quái. Hôm nay cô muốn khám phá ngôi nhà ma này.
【 Nhà ma có gì hay mà xem? Thà đi khám phá nhà cổ họ Lâm ở phố Sơn Hà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn 】
【 Nhà ma này tôi đi rồi, cũ rích, chẳng có gì vui 】
【 Một người viết thư máu* quỳ xin streamer đổi địa điểm! 】
*ý là thể hiện sự khẩn thiết
Trong bình luận, phần lớn fan đều không mặn mà với ngôi nhà ma này.
“Ngôi nhà ma này vốn dĩ không có gì đặc biệt.” Nãi Phù cười tươi, kiên nhẫn giải thích với fan, “Nhưng gần đây lại nhận được đánh giá rất cao. Người đến đều nói ông chủ rất biết cách hù dọa bất ngờ.”
【 Thật không đấy? Nhưng tôi tra thấy nó không nổi tiếng ở địa phương mà 】
【 Chắc là chiêu trò quảng cáo thôi 】
【 Tôi cá một đồng, ông chủ nhà ma mua bình luận giả 】
“Nhà ma đúng là không nổi tiếng, ngay cả tôi cũng phải nghe đồng nghiệp nói mới biết. Nhưng theo đồng nghiệp của tôi thì những hiện tượng kỳ lạ ở nhà ma đến ông chủ hình như cũng không biết.”
Nãi Phù bỗng hạ giọng thì thầm: “Tôi nghi ngờ nhà ma này có thể thật sự có gì đó!”
Đúng lúc này, trời lại vừa lúc tối dần.
Một cơn gió lớn thổi qua làm lá cây sau lưng cô xào xạc, kết hợp với giọng nói cố ý hạ thấp của Nãi Phù, tạo cảm giác âm u không rõ nguyên nhân.
【 Tự nhiên thấy khung cảnh kỳ lạ quá, có phải mình tôi thấy thế không? 】
【 Bạn không cô đơn đâu, tôi đang ăn cơm cũng thấy lạnh sống lưng 】
“Thôi không nói nhiều nữa, chúng ta vào xem luôn nhé.” Nãi Phù trở lại nụ cười bình thường, chỉnh lại camera rồi đi về phía nhà ma.
Nãi Phù vừa đi được vài bước, sau lưng bỗng vang lên hai giọng nói.
“Ở đây à?”
“Định vị của Tiểu Mãn ở đây, chắc không sai đâu.”
Vì hai giọng một lạnh một ấm đối lập quá rõ ràng, nên Nãi Phù tò mò quay đầu lại nhìn, kết quả... hít một hơi thật sâu, đứng sững tại chỗ.
Đồng thời bình luận cũng bùng nổ.
[Ối trời ơi ơi ơi ơi ơi!]
[Đẹp trai quá đi mất! Muốn đẻ cho hai ảnh luôn!]
[Liếʍ màn hình điên cuồng! Các anh đẹp trai như thần tiên giáng trần!]
Đứng trước Nãi Phù là hai anh em họ Thường vừa đi công tác về - Thường Vụ và Thường Bách.
Em trai Thường Bách ôn hòa cười hỏi Nãi Phù: “Xin hỏi phía trước có phải là nhà ma xxxx không?”
Nãi Phù đắm chìm trong vẻ đẹp thần tiên của đối phương, nghe vậy chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
“Vậy cô cũng đi tham quan nhà ma à?” Thường Bách nghiêng đầu, híp mắt cười tươi.
“Đ-đúng vậy.” Nãi Phù vô thức lắp bắp luôn rồi.
“Thế tốt quá, anh em chúng tôi hơi nhát gan, có thể đi cùng nhau không?” Thường Bách chỉ vào mình và người đàn ông mặc đồ đen phía sau.
Nãi Phù ôm mặt thở dốc, hạnh phúc đến sắp ngất luôn. Vậy nên cô cũng không để ý đến sự kỳ lạ trong lời nói của Thường Bách.
Nãi Phù đi chung với hai anh đẹp trai, trong lúc đó Thường Bách luôn thường trực nụ cười tươi rói trò chuyện với cô, thái độ cực kỳ thân thiện làm người ta cảm thấy như gió mùa xuân.
Còn người đàn ông mặc đồ đen lại ít nói hơn, suốt cả hành trình vẻ mặt không có biểu cảm gì nhiều.
Nghe nói hai người là anh em, Nãi Phù càng tò mò hơn - tính cách của hai người này không giống anh em ruột.
Thường Bách nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng Nãi Phù, cười giải thích: “Chúng tôi không phải anh em ruột, mà là kết nghĩa từ trước.”
Nãi Phù ngạc nhiên: “Thời buổi này còn có người kết nghĩa à?”
Thường Bách cười nhưng không nói gì thêm.
Nãi Phù nhận ra mình hơi thất lễ, vội xin lỗi rồi chuyển chủ đề: “Hai anh một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen, ngay cả tóc cũng một đen một trắng, nhìn từ xa tôi còn tưởng gặp phải Hắc Bạch Vô Thường chứ, haha!”
Thường Bách cười phối hợp: “Vậy à? Không làm cô sợ chứ?”
“Không không, nghề của chúng tôi cũng gặp nhiều chuyện kỳ lạ rồi.” Nãi Phù xua xua tay.
Thường Bách ngạc nhiên nhướn mày: “Cô gan dạ thật đấy.”
“Không gan sao làm streamer tâm linh được.” Nãi Phù nói.
Thường Vụ khẽ cười, nhàn nhạt bình luận: “Mong là vào trong cô vẫn gan dạ như vậy.”
Đây là câu đầu tiên Thường Vụ nói chuyện với cô. Nãi Phù vui mừng khôn xiết, chỉ nghĩ anh đang đùa, vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, cứ để tôi lo.”