Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 17

Mỗi công ty đều có một nhóm chat không có sếp.

Công ty Tô Linh cũng không ngoại lệ.

Điều ngoại lệ là, một ngày nọ, nhóm này đột nhiên có một đại ca gia nhập. Từ đó, phong cách của nhóm thay đổi hoàn toàn.

Trước khi Thịnh Trạch gia nhập, nhóm chat toàn là để nhiều chuyện, tám nhảm, cái gì cũng dám nói. Nhưng từ khi Thịnh Trạch vào nhóm, mọi người đột nhiên im lặng…

Cho đến khi Thịnh Trạch lại hỏi tiếp.

【 Ma mới dễ thương xin được chăm sóc 】: Ủa, sao mọi người không nói gì nữa? Lúc trước tôi xem điện thoại của Tiểu Mãn thấy nhóm này vui lắm mà?

Ngô Phán, Mạnh Tiểu Mãn và Thạch Không Táng: Ba con ma giận mà không dám nói!

---- Tại sao mọi người im lặng, trong lòng anh không có chút xíu nào tự hiểu à?

Nhưng mà Quỷ Vương đã lên tiếng, không có chủ đề thì cũng phải cố tìm ra mà nói!

【 A Di Đà Phật 】: Tôi nghĩ hành lang này có tổng cộng chín mươi chín cây nến.

【 Tôi không phải mọt sách 】: Tôi nghĩ bức tranh tường vừa rồi, lượng mực dùng chắc hơn mười cân.

【 A Di Đà Phật 】: Tôi nghĩ bức tượng phía trước, chất liệu là thép chứ không phải đồng.

Hai anh em họ Thường không hiểu gì: …

Tại sao nhóm này đột nhiên trở nên học thuật thế?

Học thuật thì cũng được, nhưng vấn đề là nghiên cứu ra những thứ này có ích gì chứ?!

May mà còn có Mạnh Tiểu Mãn tương đối bình thường.

【 Mạnh Tiểu Mãn đẹp nhất vũ trụ 】: Tôi nghĩ, ừm… Sếp hình như lại đi nhầm đường rồi…

【 Ma mới dễ thương xin được chăm sóc 】: √

Thịnh Trạch lần thứ tám nắm gáy Tô Linh kéo lại, lại thêm một lần kiên nhẫn sửa: “Rẽ trái, không phải rẽ phải.”

Tô Linh nhìn qua nhìn lại hai lối đi, thắc mắc: “Hai đường này có gì khác nhau?”

“Có.” Thịnh Trạch tính tình ôn hòa, cười cười, “Đường bên phải chúng ta vừa đi qua.”

“Ồ.” Tô Linh ngoan ngoãn đi về phía bên trái, vừa đi vừa hậm hực, “Ở đây thật sự không phân biệt được đông tây nam bắc.”

Thịnh Trạch im lặng một lúc, không nhịn được: “Ở ngoài cậu phân biệt được à?”

Tô Linh: “Không phân biệt được, nhưng ở ngoài có tín hiệu, tôi có thể dùng điện thoại để định vị.”

Thịnh Trạch: … Hợp tình hợp lý, không thể phản bác.

“Nói mới nhớ, đi lâu vậy rồi sao vẫn chưa thấy lối ra?” Tô Linh thắc mắc.

Bọn họ đi lòng vòng trong này lâu như vậy, ngay cả những người chậm chạp nhất cũng có thể nhận ra điều gì đó không ổn.

Có lẽ họ đã không còn ở trong ngôi nhà ma nữa mà bị ma dẫn đến hang ổ nào đó rồi.

“Nếu muốn hại chúng ta, thì trên đường lại không gặp con quỷ nào; không hại chúng ta, thì tại sao không thả chúng ta ra?” Tô Linh càng nghĩ càng thấy lạ.

Nghe vậy, Thịnh Trạch quay lại nhìn, không khỏi lẩm bẩm trong đầu --- Sau lưng cậu có một Quỷ Vương, một Phán quan, một Mạnh Bà, một Địa Tạng Vương, con quỷ nào ăn no rửng mỡ dám trêu cậu?

Thịnh Trạch gần như cảm nhận được, mấy con quỷ nhỏ xung quanh đều tự động tránh xa, gần nhất cũng cách họ ít nhất ba mét.

Hơn nữa, quỷ nào cũng mong bọn họ nhanh chóng ra khỏi đây. Có vài con quỷ gan dạ hơn còn lén lút chỉ đường.

Chỉ là họ không ngờ tới…

Tô Linh lại mù đường đến vậy.

Còn những người khác.

Thịnh Trạch không muốn lộ diện quá nhiều, còn Ngô Phán và những người khác lại không dám thể hiện quá nhiều trước mặt Quỷ Vương, nên tất cả đều mặc kệ để Tô Linh đi lung tung.

Mấy con quỷ: Thương ông chủ Tô.

Càng thương chúng tôi hơn.

Cuối cùng, quỷ quan tài không chịu nổi nữa, dùng sức mạnh của mình mở riêng cho Tô Linh một lối đi.

Chỉ trong nháy mắt, bức tường đá vốn kín mít trước mặt Tô Linh bỗng mở ra một cánh cửa nhỏ vừa người.

Tô Linh chớp chớp mắt, hỏi Thịnh Trạch: “Ý là gì? Là đang khinh thường tôi à?”

“Không muốn đối đầu với cậu, nên thả cậu đi.” Thịnh Trạch bình tĩnh trả lời.

“Nhưng tôi không thể đi, còn chưa bắt được con ác quỷ kia mà.” Tô Linh bĩu môi, buồn bực.

Quỷ quan tài nghe vậy suýt thì quỳ xuống.

Thịnh Trạch nghe xong không kìm được xoa đầu Tô Linh, hỏi lại: “Con ác quỷ đó ở đâu, cậu có manh mối gì không?”

“Không.” Tô Linh thở dài, “Ở đây hầu hết là mấy con quỷ nhỏ không đáng kể, dữ nhất cũng chỉ là con quỷ trong quan tài. Nhưng nó hình như không phải thứ tôi đang tìm.”

---- Dù sao thì nó cũng chỉ tự gặm thịt của mình, không thể nào trách nó được.

“Với cả, một khi con quỷ quan tài đã vào quan tài trấn hồn, chúng ta cũng không làm gì được. Nếu không, có ai biết cách mở quan tài không?” Tô Linh quay lại nhìn nhân viên của mình.

Các đại ca đồng loạt rối rít giả bộ yếu đuối.

“Tôi không, tôi chỉ biết phong ấn quan tài, không biết mở.” Ngô Phán giải thích.

“Tôi làm hành chính, đi ra ngoài đã là cố gắng lắm rồi, thật sự không biết mấy cái phù chú, trận pháp này.” Mạnh Tiểu Mãn cũng lắc đầu.

“A Di Đà Phật, Phật từ bi…”

Thạch Không Táng vừa mở miệng đã bị Tô Linh đau đầu ngắt lời: “Thôi thôi, biết cậu không biết rồi, đừng niệm nữa.”

***

Tác giả có lời nhắn nhủ:

【Tiểu kịch trường】

Thường em: Phía trước có một con ác quỷ, ai lên?

Thạch Không Táng: Tôi là hòa thượng, không tiện động sát niệm.

Mạnh Tiểu Mãn: Ừm… Phù trấn quỷ vẽ thế nào nhỉ?

Ngô Phán: Tôi có thể thử, xem có thể dùng võ mồm ép chết chúng không!

Thịnh Trạch: Thôi, để tôi.

Tô Linh lập tức kéo Thịnh Trạch lại, trừng mắt: Người mới đừng có ra mặt! Các người ở lại phía sau, để tôi lên.

#bàn về việc làm sao để trở thành một ông chủ toàn năng?#

—— Chỉ cần có một đám nhân viên vừa lười vừa thích diễn.