Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 7

Ban đêm 11 giờ, tại nhà cũ của Phạm gia, ánh nến sáng rực, con cháu nhà họ Phạm đều mặc áo tang lặng lẽ túc trực bên hũ tro cốt.

Không biết có phải ảo giác hay không, vào lúc 11 giờ 50 phút, một trận gió lạnh thổi qua linh đường, ánh nến khẽ lay động chiếu lên ảnh chụp đen trắng trông đặc biệt quỷ dị.

Phạm Tử Kỳ run rẩy nổi da gà, tay chặt chẽ cầm chuỗi hạt trừ tà.

“Ui —— sao lại lạnh thế này?” Một người em họ rùng mình, nhỏ giọng nói.

Lạnh sao?

Đêm mùa hè, Phạm Tử Kỳ gần như đổ mồ hôi vì nóng.

“Em cũng lạnh.” Cô em họ nhỏ giọng nói, “Em luôn cảm thấy nhà cũ này rất âm u.”

“Chắc vì ở ngoại thành. Nhiệt độ ở đây thấp hơn trong thành phố, đừng nghĩ nhiều.” Người em trai an ủi, cũng không biết là an ủi mình hay em gái.

Phạm Tử Kỳ nắm chặt Phật châu, lòng bàn tay đầy mồ hôi, vừa vì nóng vừa vì sợ.

Nhưng mọi người đều thấy lạnh, chỉ mình hắn thấy nóng, điều này có nghĩa gì?

Phạm Tử Kỳ cúi đầu nhìn Phật châu, cảm thấy may mắn.

Khó khăn lắm mới chờ đến 12 giờ, nhiệt độ linh đường dường như lại giảm xuống.

Cô em họ không chịu nổi, lấy ra một chiếc áo choàng lớn, khoác lên người mà vẫn run rẩy: “Sao em thấy càng ngày càng lạnh thế?”

Em trai “Hừ” một tiếng, nhỏ giọng: “Đừng nói nữa.”

Cô em họ nhịn không được, tiến đến bên Phạm Tử Kỳ hỏi: “Anh họ, nhà cũ này có phải không sạch sẽ không?”

Phạm Tử Kỳ sao dám gật đầu, đang định quát bảo em gái ngừng nói bậy, chưa kịp lên tiếng, hắn thấy sắc mặt em gái đột nhiên biến đổi, mắt hoảng sợ nhìn sau lưng hắn.

“Ảnh chụp sao lại biến thành như vậy…” Em gái nói trong tiếng khóc.

Phạm Tử Kỳ quay đầu nhìn, lập tức bị dọa chết khϊếp —— trên ảnh chụp, người chú vốn đang mỉm cười, lúc này mặt không biểu tình nhìn họ, mắt, mũi, miệng bắt đầu chảy máu.

Máu đỏ đặc chảy xuống từ ảnh chụp, tạo thành một vũng máu đỏ sậm trên mặt đất.

Thật sự là thất khiếu* đổ máu.

*"Thất khiếu": Chỉ bảy lỗ trên khuôn mặt con người, bao gồm hai lỗ tai, hai mắt, hai lỗ mũi và một miệng. Trong văn hóa Trung Quốc, "thất khiếu" có liên quan đến cảm xúc, tâm linh và sinh mệnh của con người.

“Ối ——!”

Phạm Tử Kỳ sợ đến mức tiếng thét mới ra được một nửa, thì trên mặt đất đột nhiên hiện ra từng khuôn mặt người chết màu xám.

Khuôn mặt nào cũng giống chú ruột, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, bắt đầu chảy máu, vừa chảy máu vừa khóc: “Đau quá... Thật là khó chịu...”

Trên mặt đất bịt kín một tầng sương mù dày đặc. Trong sương mù, hàng trăm khuôn mặt người chết quay cuồng, quỷ khóc sói gào.

Phạm Tử Kỳ theo bản năng nhảy lên ghế, ôm Phật châu, nước mắt nước mũi tèm lem, bắt đầu cầu nguyện: “Như Lai Phật Tổ Quan Âm Bồ Tát Jesus thượng đế ông chủ Tô cứu mạng!”

Để không quấy nhiễu lệ quỷ, đám người Tô Linh lần này chờ ở ngoài nhà cũ.

Nghe thấy tiếng quỷ khóc bên trong, Tô Linh giật mình, lập tức chạy vào: “Không ổn, là trăm quỷ cùng khóc!”

Vừa vào nhà, ngày hôm qua linh đường cả lớn cả bé cũng chỉ khoảng mấy chục quỷ hồn thôi. Thế mà hôm nay toàn bộ linh đường đầy ác quỷ, ít nhất cũng có hàng trăm con!

Có Phật châu hộ thể, Phạm Tử Kỳ còn đỡ. Nhưng người nhà Phạm gia phần lớn bị ác quỷ vây quanh, luống cuống tay chân, vừa hất được một con quỷ ra đã bị một con quỷ khác cắn lên.

Thạch Không Táng trốn sau lưng Tô Linh, vừa nhìn thoáng qua liền rụt đầu lại: “Trời ơi, là sát quỷ! Lại còn có hai con! Em đã nói mà, một cái ảnh chụp quỷ sao có thể có sát khí nồng như vậy chứ?”

Tô Linh đau đầu: “Đừng có nói mát*, nghĩ cách đi.”

*nói mát: nói bóng nói gió

Thạch Không Táng dựng thẳng bàn tay: “A di đà phật, lão nạp là người xuất gia, không sát sinh.”

Tô Linh lạnh lùng liếc cậu ta.

Thạch Không Táng phản ứng kịp thời, vội bổ sung: “... Cũng không gϊếŧ quỷ.”

Thịnh Trạch nhìn Thạch Không Táng nhát cáy như gà con, khóe miệng giật giật, bắt đầu xắn tay áo: “Để tôi.”

Tô Linh vội vàng đẩy Thịnh Trạch trở lại, nghiêm túc nói: “Anh định làm gì? Không muốn sống nữa à?”

Rõ ràng mình bị coi là một tay mơ mà.

Thịnh Trạch đang xắn tay áo thì động tác cứng lại, há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tô Linh cắn chặt răng nhanh chóng lao lên, cứu một người nhà Phạm gia khỏi miệng ác quỷ.

Trong hàng trăm con ác quỷ, chỉ có hai con sát quỷ là khó đối phó nhất. Sát quỷ có oán niệm nặng hơn ác quỷ bình thường, khi còn sống chấp niệm không tiêu, hồn phách không tan —— cho nên bất tử bất diệt*, chỉ có thể giam cầm.

*bất tử, không thể bị tiêu diệt

Tô Linh tìm ra hai con sát quỷ trong đám ác quỷ, trở tay ném một lá bùa dẫn lôi về phía chúng: “Thiên lôi ẩn ẩn, cùng rồng đồng hành!”

Một tia sét đánh vào sát quỷ, không những không làm chúng bị thương mà còn chọc giận chúng.

Sát khí đỏ như máu trên người sát quỷ nháy mắt tăng lên, từng đám sương máu giương nanh múa vuốt lao về phía Tô Linh.

Sương máu sắp ăn mòn Tô Linh, Tô Linh không ngờ chúng lại kháng cự mạnh như vậy, trong tình thế cấp bách, anh cầm kiếm trừ ma, rút kiếm ra khỏi vỏ, không nhìn mà chém một nhát về phía trước.

Ngay lập tức, ánh kiếm chói mắt quét ngang toàn bộ linh đường.

Nơi ánh kiếm đi qua, bất kể là tà linh hay lệ quỷ, đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hai con sát quỷ bất tử bất diệt trong truyền thuyết biến thành những con quỷ nhỏ mười mấy cm, trốn ở góc tường run rẩy.

—— linh đường trong một giây trở nên trống trải.

Tô Linh: Đậu má!

Thạch Không Táng: Đậu má!

Phạm Tử Kỳ và người nhà Phạm gia bị dọa đến mất nửa cái mạng: Má ơi!!!

Thịnh Trạch đang định ra tay cứu mỹ nhân: ... Lặng lẽ lui về, tiếp tục giả vờ vô tội.

Phạm Tử Kỳ thở phào, ngơ ngác hỏi Tô Linh: “Đây là chiêu gì vậy?”

Tô Linh nhìn thanh kiếm bình thường trong tay rồi nhìn Phạm Tử Kỳ mặt đang đầy vẻ sùng bái, nuốt nước miếng, trầm giọng nói: “Đây là chiêu trong truyền thuyết, trăm, quỷ, trảm!”

Phạm Tử Kỳ quả nhiên không hiểu gì cả.