Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 6

Thạch Không Táng trò chuyện trong nhóm đến nửa đêm, ai ngờ nhà cũ của Phạm gia vẫn yên tĩnh, không có biến hóa.

Tô Linh chống cằm ngáp: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ thấy chúng ta ở đây nên lệ quỷ không dám ra?”

Tô Linh thuận miệng nói một câu, vô tình nói trúng sự thật.

Thịnh Trạch chột dạ cúi đầu.

“Thôi, chờ một chút vậy.” Tô Linh sắp chán chết rồi, bắt đầu lấy bùa ra gấp hạc giấy.

Ánh nến đong đưa lập lòe, ảnh chụp đen trắng lớn, hai hàng vòng hoa trắng... Tô Linh ngồi trong hoàn cảnh quỷ dị, thản nhiên không có việc gì mà gấp mấy chục con hạc giấy.

... Rạng sáng 1 giờ.

Khi mọi người không chú ý, một sợi hắc khí lặng lẽ bò dọc theo gạch xanh, đồng thời, người trong ảnh chụp đen trắng đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt từ nhìn thẳng phía trước chuyển sang nhìn về phía Tô Linh.

Hắc khí lén lút vòng ra sau lưng Tô Linh. Đôi mắt trong ảnh chụp dần dần bị màu đen bao phủ, biến thành hai cái hố đen.

Tô Linh và mọi người vẫn buồn ngủ, không hề hay biết chuyện gì.

Hắc khí sau lưng Tô Linh hóa thành một con rắn dài, lưỡi rắn phun ra, dữ tợn lao về phía ba người.

Sau đó...

Nó bị một con hạc giấy cắn.

Hạc giấy ngậm lưỡi rắn, dùng sức quăng mạnh, “lạch cạch” quăng con rắn đen thành năm mảnh.

“Quá âm hiểm! Dám đánh lén sau lưng!” Tô Linh tức giận nhìn về phía ảnh chụp đen trắng, ánh mắt nhìn thẳng vào hai cái hố đen, không chút sợ hãi.

Ảnh chụp quỷ dường như sửng sốt nửa ngày, sau đó, khẽ meo meo biến đôi mắt trở lại bình thường.

Ảnh chụp quỷ: ... Không đánh lại, không thể trêu vào, đầu hàng!

“Đầu hàng hả? Không có cửa đâu!” Tô Linh nhấc kiếm trừ ma, nhướng mày nhìn ảnh chụp.

Hắc khí dữ tợn quấn quanh ảnh chụp đột nhiên dừng lại, rồi biến mất không còn dấu vết.

—— chạy trốn nhanh đến cảm động.

Tô Linh: ...

“Lão đại, có đuổi theo không?” Thạch Không Táng hỏi.

Tô Linh bực mình: “Một con ác quỷ, mười mấy tà linh chạy trốn một hướng khác nhau, định đuổi theo thế nào?”

Thạch Không Táng ưu sầu mà thở dài: “Nhưng hiện tại chưa bắt được gì, không biết báo cáo kết quả thế nào.”

Tô Linh nghẹn lời, suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào, đợi xem bọn chúng có quay lại không.”

Ba người chờ đến hừng đông vẫn không thấy ác quỷ quay lại.

Tô Linh với hai quầng thâm mắt, trong lòng khó chịu mở cửa nhà cũ, thấy Phạm Tử Kỳ đang chờ bên ngoài.

Phạm Tử Kỳ tối qua chạy đến khách sạn, sáng nay thấy trời nắng đẹp, không giống ngày có quỷ nên lấy hết can đảm quay lại.

Thấy Tô Linh và mọi người nguyên vẹn ra ngoài, Phạm Tử Kỳ dâng lên hy vọng: “Ông chủ Tô, giải quyết xong rồi?”

Tô Linh: “... Không.”

“Vậy...vậy làm sao bây giờ?” Phạm Tử Kỳ lại bắt đầu lo lắng, “Đêm nay là đầu thất*, người nhà Phạm gia đều sẽ về túc trực bên linh cữu, nếu không giải quyết bọn họ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

*Đầu thất: Cúng giỗ tuần đầu hay còn gọi với tên là cúng thất đầu kể từ ngày người thân trong nhà qua đời. Đây là nét văn hoá tín ngưỡng truyền thống mang tính nhân đạo giúp đỡ vong linh sớm siêu thoát. Tuy nhiên tuỳ vào phong tục mỗi vùng miền mà nghi thức cúng giỗ tuần đầu có hoặc không.

Tô Linh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn cậu ta.

Phạm Tử Kỳ hoảng sợ, lắp bắp: “Tôi, tôi trên người lại có thứ gì?”

Tô Linh lắc đầu: “Không có gì, chúng tôi về trước nghỉ ngơi, buổi tối túc trực bên linh cữu đúng không? Cùng trực đi!”

Người chết đầu thất cũng là dịp quỷ hồn tụ tập, những ác quỷ tà linh chắc chắn sẽ nhân cơ hội này ra làm ác, lúc đó có thể bắt hết một lần... Lần này có thu hoạch.

Tô Linh có chút vui vẻ.

Phạm Tử Kỳ nghe vậy mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Thật tốt quá. ông chủ Tô yên tâm, chỉ cần ngài giải quyết được, tiền không thành vấn đề!”

Tô Linh nghe vậy nhướng mày, ra hiệu cho hòa thượng.

Thạch Không Táng niệm phật hiệu, tiến lên hai bước, mỉm cười như tắm mình trong gió xuân: “Ngài quá khách khí, vì khách hàng suy nghĩ luôn là tôn chỉ của công ty chúng tôi. Đúng rồi, ngài nhìn xem, tôi còn có cái chắn sát châu*, chỉ cần một ngàn tám, có thể bảo vệ ngài đêm nay không bị sát khí ăn mòn, quả thực là hàng ngon giá rẻ, bắt quỷ trừ tà chuẩn bị chi vật...”

*"Chắn sát châu": viên ngọc chắn/bảo vệ khỏi sát khí

Thịnh Trạch nhìn Phạm Tử Kỳ hưng phấn gật đầu nói “Muốn muốn muốn”, ánh mắt kia như thấy một cái túi tiền lóng lánh coi tiền như rác.