Trong lúc nhất thời ta còn chưa phản ứng kịp, khi thấy A Thọ nhìn chằm chằm về phía sau của ta, ta mới biết được có người đang ở phía sau kêu ta.
Bởi vì ngày thường sẽ không ai kêu đến cái tên "Liễu Vân" này, A Thọ sẽ gọi ta là "Nương tử", còn đại thẩm sẽ kêu ta là "Ê, ê người kia!" thậm chí là vị đại phu với hàm râu dê còn không thèm cùng ta nói chuyện.
Xuyên đến lâu như vậy, nhưng ta vẫn chưa quen khi có người gọi ta bằng cái tên này.
Ta quay đầu nhìn qua, thấy một người nam nhân mặc trang phục màu xanh lá, đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ta.
Bên cạnh hắn còn có một người con gái khác, dáng vẻ có bốn phần giống với nguyên thân.
Mấy vị đại hán đang ngồi dưới bóng cây bên kia lớn tiếng chọc ghẹo: "Hiếm lạ thật, hôm nay là ngày gì mà có thể nhìn đến được tú tài đi đến ruộng."
Ta nhìn đén đôi trai tài gái sắc kia, đã biết thân phận của bọn họ là ai.
A Thọ ở bên cạnh ta, nhỏ giọng ấm ức: “Đó là người mà nương tử thích.”
Không biết những lời này có bị hai người đối diện nghe được hay không, nhưng ánh mắt của họ nhìn ta thật sự rất kỳ lạ.
Khóe miệng ta giật giật, quay đầu đổ cho A Thọ cốc nước, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tốt nhất là đừng nói chuyện.
Ta cũng không đứng lên, ngồi ngửa đầu nhìn hai người đó.
Muội muội của nguyên thân đi tới: “Tỷ tỷ, chúng ta tới nhà ngươi xem ngươi, Trần thẩm tử nói với chúng ta rằng ngươi đã đi ra đồng đưa cơm cho A Thọ!”
Muội muội trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt ngập nước, tiến tới vài bước ân cần hỏi han làm lòng ta đều muốn mềm đi.
Ta tiến đến bên cạnh A Thọ, nhỏ giọng hỏi: “Này là thôn hoa của làng trên xóm dưới?”
A Thọ: “Hả?”
Ta đứng lên, vỗ vỗ vài cọng rơm rạ còn dính trên người, vừa đang nghĩ xem tìm từ giải thích cho A Thọ hiểu, vừa lơ đãng đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
“Nhìn đến tỷ cùng tỷ phu cảm tình tốt như vậy, Uyển Nhi đã yên tâm rồi, tỷ không biết lúc ấy tỷ xảy ra chuyện, Uyển Nhi lo lắng biết bao nhiêu đâu!”
Ta cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng trước kia nguyên thân này cùng muội muội của nàng đã đối nghịch với nhau như lửa với nước, muội muội của nàng lại rộng lượng không so đo chuyện trước đây?
Không phải như thế, nguyên thân hôn mê hai ngày, còn ta đã đến đây một tháng, đều chưa từng gặp được một người nhà mẹ đẻ nào đến thăm.
“Nghe Uyển Nhi khuyên đi, về sau cùng tỷ phu sinh hoạt thật tốt, đừng đánh hắn nữa.”
Đồ xấu xa, lại muốn quăng trứng thối lên đầu ta?!