Thê Môn

chương 4: Gia Đình

Ta chưa từng trải qua sinh hoạt gia đình, từ nhỏ đã bị vứt vào cô nhi viện, cha mẹ hay người nhà đối với ta mà nói chỉ là những từ trên sách vở.

Nhưng cũng may mắn một điều, viện trưởng và các chú bác, cô dì trong cô nhi viện đều thật hòa ái, chấp vá một chút cũng có thể coi như ta cũng lớn lên trong tình yêu thương.

Thôi thì liều một lần, cược một ăn ba!

Ừm,...Hình như không có cược, càng không có ăn ba!

Nhưng nếu lấy năng lực thích ứng hoàn cảnh cùng chăm chỉ làm việc, ta có thể an ổn sinh sống ở nơi này.

Tuy nhà này của A Thọ cũng không được xem là khá giả, nhưng cũng không phải quá bất kham, ông của hắn có chút bản lĩnh, có được vài mẫu đất, gieo trồng cũng coi như có được cái ăn. Trong nhà còn tích trữ được một chút gạo và bột mì, còn có mấy khối thịt khô.

Ta nhờ đại thẩm chỉ dạy một chút, ở cái bệ bếp thô sơ này làm ra bữa cơm đầu tiên kể từ khi đến đây.

Đại thẩm ở bên cạnh ta, ngập ngừng thật lâu, cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, trên đời này ngoài chuyện sống chết ra, thì có khó khăn gì mà không qua được!"

Ta chân thành gật đầu: “Ta đã biết, cảm ơn thím, đã dạo qua quỷ môn quan một lần, còn có chuyện gì mà nghĩ không thông nữa đâu?"

Bà ấy tuy rằng vẫn còn chướng mắt ta và còn bắt bẻ, nhưng tóm lại đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Sau khi đại thẩm rời đi, ta cùng A Thọ ăn cơm, hắn vẫn là có chút sợ ta, ngồi ở góc đối diện, vùi đầu vào chén cơm, một chút cũng không ngẩng đầu lên.

Ta không vội, ngày tháng còn dài.

Như vậy cứ qua mười ngày, dường như ta đều chỉ ở nhà làm cơm, cùng với may vá quần áo cho A Thọ.

Lúc ông nội còn sống, cũng dạy cho A Thọ không ít việc đồng án, ta đi theo hắn đi qua bờ ruộng, xới đất, tưới nước hắn đều làm được. Nhưng trồng loại nào, bán ra làm sao, giá cả, cách bán,...Nói chung những gì cần đến ngoại giao và tính toán, hắn không xử lý được.

Hiện tại là mùa thu, muốn thu lúa mạch, hắn cắt lúa mạch thật nhuần nhuyễn.

Buổi trưa ta mang cơm đến cho hắn, còn chưa đi đến, đã thấy hắn đứng mong ngóng về hướng này.

Xung quanh cũng có mấy đại hán đang ngồi ở dưới gốc cây nghỉ ngơi, thấy ta tới liền cười "Ha ha" chọc ghẹo.

"Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi ha!”

“Một buổi sáng mà tên ngốc này nhìn về hướng đó tám trăm lần rồi!”

A Thọ chạy chậm về phía ta, có thể nghe hiểu được người khác trêu chọc, mặt cũng trở nên đỏ bừng, không ngừng rơi xuống mồ hôi, bước chân chạy về phía ta cũng chậm hơn rất nhiều.

Ta lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn, hắn cũng ngoan ngoãn cúi đầu, để ta lau mồ hôi xong, hắn càng thẹn thùng mà không dám ngẩng đầu nhìn ta.

Ta mang theo hộp cơm đi đến dưới bóng cây, mở ra lớp vải che.

“Ta học thím Trần làm bánh bao, A Thọ nếm thử xem có ngon không?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chợt nhận ra một tia sáng lấp lánh từ đôi mắt trong veo.

Ta sửng sốt một chút, A Thọ gãi gãi đầu, dời tầm mắt sang hướng khác, sau đó trực tiếp ngồi xuống, ăn bánh bao.

Hắn vẫn rất là ít nói, nhưng cũng không đề phòng ta như trước nữa.

Hắn chỉ ăn hai cái, sau đó đem hộp đồ ăn đẩy cho ta.

Ta: “Sao ăn ít thế? Không ngon sao?"

Hắn vốn là người làm việc đồng á, lượng cơm hàng ngày đều không nhỏ.

Hắn lắc lắc đầu: “Ăn ngon, nương tử cũng ăn.”

Ta cười rộ lên: “Ta ăn rồi!”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, như đang muốn xác nhận ta có nói dối hay không.

Ta không nhịn được mà đưa tay lên nhéo nhéo vành tai đã đỏ ửng của hắn: “Thật mà! Nhân bánh bao là rau dại hôm qua A Thọ đào về đó, ta trộn cùng với đậu hủ. Nếu A Thọ thích, vậy thì lúc về đào nhiều chút, mai ta lại làm cho A Thọ ăn!"

Khóe miệng của hắn khẽ cong lên một chút, thẹn thùng gật gật đầu.

Trong lòng ta đều bị cảm nghĩ "Thật sự quá ngoan ngoãn!" làm cho mềm.

Ngày thường, A Thọ sợ nhất là nhìn thấy một tia ghét bỏ nào đó từ ta, cho nên trong mọi việc đều vô cùng cẩn thận, dè dặt.

Ông Nội mất rồi, cho dù là nguyên thân này trước kia đã đối xử với hắn như thế nào, hắn đều một lòng mà xem ta là người nhà.

Đây cũng là lần đầu tiên ta được dùng đến thân phận "Người nhà" và chính thức có "Người thân"

Ta ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn bánh bao, nắng gắt cuối thu khiến không khí có chút nóng, ta thuận tay quạt mát cho cả hai người chúng ta vài cái, cảm giác cuộc sống yên tĩnh, nhẹ nhàng như vậy cũng không tồi, ít ra không phải chịu cảnh đột tử do tăng ca quá nhiều.

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng điệu ngập ngừng.

“Vân nương!”