Lưu Xuân Lệnh

Chương 31

Vệ Thính Xuân bưng chén trà hướng tới phòng trong mà đi, tim đập càng lúc càng nhanh.

Lại là bốn năm không gặp, Tiết Doanh hẳn là đã hoàn toàn trưởng thành. Sẽ là bộ dáng gì đây?

Nàng kỳ thật cũng không biết, vì sao chính mình gặp qua vô số người, lại duy độc đối với Tiết Doanh chấp nhất như vậy, đại khái…… Ở một mức độ nào đó, Tiết Doanh thật sự rất giống nàng.

Nàng ở năm đầu tiên sau khi chết đi, tiến vào hệ thống làm việc, nhận thức Tiết Doanh năm tuổi. Đứa trẻ quỳ gối trên nền tuyết ấy, quật cường thẳng lưng, cực kỳ giống nàng năm đó không cam lòng bị vận mệnh ép buộc phải gả đi, dứt khoát chạy ra khỏi nhà, muốn chạy ra khỏi núi lớn, lại vô ý ngã xuống rừng sâu, bất hạnh bị đông chết nơi hoang dã, quyết tuyệt đến cùng.

Khi đó, chén trà nóng đầu tiên, có lẽ là nàng không đành lòng nhìn một đứa trẻ gặp phải hoàn cảnh đông chết giống như nàng, bởi vì nàng biết, đông chết thật sự quá thống khổ.

Sau đó…… Sau đó……

Sau đó nàng đứng ở nơi này, hơi hơi khom người, trong tay bưng một chén trà độc ấm áp.

Gặp được tiểu hài nhi mà nàng nhớ nhung nhiều năm.

Hắn đã không thể gọi là tiểu hài nhi nữa rồi, bởi vì hắn đã hoàn toàn trưởng thành, thiếu niên khi ấy giống như cành liễu sau khi nảy mầm, nhanh chóng vươn mình sinh trưởng.

Lại là bốn năm.

Đứa trẻ nằm trên mặt đất máu tươi đầm đìa trong ký ức, thấy nàng chết đi, kinh hoàng bò về phía nàng, giờ đã trưởng thành thành... một nam nhân.

Xuyên qua bình phong, Vệ Thính Xuân thấy hắn dựa nghiêng trên giường, tứ chi thon dài lẳng lặng buông lỏng, một cánh tay chống lên gối mềm, tư thế tùy ý mà ưu nhã, mặt mày như núi xa trầm tĩnh, lại tựa như xuân hồng liệt hỏa, sắc nét mà thâm thúy.

Giữa mày, gần sống mũi có một nốt ruồi chu sa, cộng thêm làn da trắng như tuyết của hắn, nên mang theo vẻ thanh lãnh cô tuyệt của mai giữa tuyết. Nhưng hắn giờ phút này đang say rượu, nét thanh lãnh cô tuyệt ấy nhiễm lên gò má đỏ ửng, say như ngọc, đẹp như núi đồi sơn thủy, hoa lệ vô biên.

Hắn rũ mắt nhìn quyển sách trong tay, mắt phượng nửa mở, nhìn có vẻ hờ hững.

Vệ Thính Xuân cũng không dám nhìn lâu, liền lập tức cụp mắt xuống, hướng tới bên cạnh Tiết Doanh đi đến.

Theo lời vị công công bên ngoài căn dặn, nàng chỉ cần đặt chén trà vào tầm tay Tiết Doanh là được. Tiết Doanh luôn không thích tỳ nữ hầu hạ, tiểu thái giám thường ngày bên cạnh hắn giờ phút này lại không có ở đây, không ai biết hắn thích uống trà nóng hay nguội.

Vả lại hắn chán ghét nhất là người bên cạnh nịnh nọt vô cớ, nếu nổi giận, bọn hạ nhân bọn họ không biết lại bị điều đi nơi nào.

Những lão nhân hầu hạ bên cạnh hắn, đại đa số đều coi mình như người điếc, người câm, thậm chí là đồ trang trí.

Nhưng dựa theo cốt truyện, Vệ Thính Xuân không thể thật sự buông chén trà xuống, đổi chén trà lạnh trong tầm tay hắn rồi mặc kệ mọi thứ.

Nàng đã xem cốt truyện vài lần, nhân vật mà nàng xuyên vào, là một tiểu cô nương có đôi mắt hồ ly xinh đẹp, mỹ diễm. Nàng bị phe Cửu hoàng tử thua trận, tốn không ít tâm tư đưa vào Đông Cung của Thái tử, chính là muốn Tiết Doanh trúng mỹ nhân kế, đưa hắn lên đường xuống hoàng tuyền.

Bởi vậy, Vệ Thính Xuân sau khi đặt chén trà xuống cố ý không rời đi, muốn đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh…… Sau đó, tuy Tiết Doanh say rượu, nhưng khi chén trà vừa đến gần, hắn liền phát hiện tiểu tỳ nữ này khác thường.

Khác thường ở chỗ nào? Thứ nhất là Tiết Doanh những năm nay bị hạ độc vô số lần, cơ bản vừa ngửi là biết trà có vấn đề. Thứ hai là tiểu cô nương đưa trà này tuy đẹp, nhưng diễn xuất quá kém.

Nàng đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh, tay nàng còn run cầm cập.

Vệ Thính Xuân lặng lẽ tiến đến bên cạnh Tiết Doanh, nhìn gần một chút, tiểu tử này lớn lên càng ngày càng tuấn tú, vai cũng rộng hơn không ít, nhưng là…… Vẫn hơi gầy.

Cái tên nhóc ba que xỏ lá này, lại không chịu ăn cơm cho đàng hoàng, cũng không biết vị giác đã khôi phục chưa……

Vệ Thính Xuân trong lòng lẩm bẩm, đã thành thói quen bắt đầu thuyết giáo, chẳng qua nàng đều nói thầm trong lòng, Tiết Doanh một câu cũng không nghe thấy.

Dù sao liếc hắn một cái, Vệ Thính Xuân đã đạt được mục đích, có thể yên tâm bắt đầu đi theo cốt truyện, chờ xuyên trở về thế giới của mình.

Nàng đứng bên cạnh Tiết Doanh, đặt chén trà xuống, rồi sau đó lại giơ tay bưng lên, khom người về phía trước, đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh.

Nàng đang chuẩn bị làm động tác tay run rẩy, thì vô tình liếc thấy quyển sách mà Tiết Doanh đang xem dưới ánh đèn.

Kết quả vừa nhìn rõ nội dung quyển sách, Vệ Thính Xuân không cần diễn, tay cũng không nhịn được run lên bần bật, chén trà khẽ chạm vào đĩa trà, phát ra tiếng "leng keng".

—— Hoàng thư! (Sách 18+)

Tiết Doanh đang xem hoàng thư!

Vệ Thính Xuân căn bản không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, tròng mắt suýt nữa lọt ra khỏi khung, vội vàng dời tầm mắt đi.

Tiết Doanh lúc này đã chú ý tới sự khác thường của tiểu tỳ nữ, hơn nữa ngửi thấy mùi hương bất thường của nước trà trong chén ở ngay sát bên.

Hắn chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía tỳ nữ xa lạ, không nên xuất hiện bên cạnh hầu hạ hắn này.

Tuy rằng trong lòng Vệ Thính Xuân đang cảm thán "Con trai trưởng thành rồi" đến hoàng thư cũng xem, nhưng vẫn không quên nghiêm khắc tuân thủ thiết lập nhân vật trong cốt truyện.

Tay run rẩy, lộ ra một nụ cười nịnh nọt lại thấp thỏm với Tiết Doanh, khuôn mặt kiều diễm nổi lên một tầng ửng đỏ khả nghi, thập phần kiều mị đáng yêu.

"Thái tử điện hạ, mời dùng trà. Trà sắp nguội rồi."

Trên thực tế, vừa đối diện với ánh mắt của Tiết Doanh, trong lòng Vệ Thính Xuân liền "sách" một tiếng, đôi mắt này sao nhìn càng thêm tĩnh lặng, vô hồn? Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại phối với một đôi mắt thế này, làm cho cả người hắn càng thêm âm trầm, giống như…… một đóa hoa đang héo tàn.