Tất Cả Mọi Người Đều Cầu Mong Tôi Tồn Tại Thật Tốt

Chương 6: Quá ác độc

Tất Trường Sinh lại lắc đầu nói:

"Chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi. Mỗi tháng phải trả 50.000 tệ, trả đến năm 100 tuổi mới xong nợ. Còn nữa, ngươi quên ta có thể chất đặc biệt à? Chỉ sơ sẩy một chút là lại phải đền bù."

Hệ thống có phần thất vọng, đành nói:

[Vậy giờ cậu định đi mua thuốc giảm đau à?]

Tất Trường Sinh lắc đầu:

"Không. Cách rèn luyện cắt cổ tay trước kia quá đau đớn để chịu nổi. Lúc đó chỉ còn một ngày, không còn cách nào khác mới phải mua thuốc phòng hờ. Nhưng giờ ta đã có 50.000 tệ để trả nợ tháng này rồi. Thế nên có thể thư giãn thêm một tháng nữa."

Hệ thống thất vọng ra mặt:

[Thật tiếc vì không phải thế giới nhiệm vụ, nếu không tôi có thể mở cửa hàng hệ thống, mua dịch vụ chặn cảm giác đau đớn cho cậu. Như thế thì rèn luyện sẽ không đau nữa. Vậy bây giờ cậu định đi đâu?]

"Còn lại 2000 tệ, không tiêu hết thì uổng lắm."

Trước giờ Tất Trường Sinh vẫn luôn tiết kiệm, giờ còn cả tháng để lựa chọn phương pháp rèn luyện khác. Đồ ăn ngon ở Trung Quốc nhiều thế, anh đã muốn ăn một bữa ra trò từ lâu rồi.

Còn về cô nhi viện mà mỗi tháng anh vẫn về thăm… Vì sắp đến thế giới nhiệm vụ rồi, lần này cứ xem như ngoại lệ, anh sẽ ăn sang một bữa.

Khi Tất Trường Sinh xuống tầng và bước ra khỏi khu chung cư, mấy bà cô hàng xóm đang tụ tập bàn tán về chuyện bắt tội phạm.

Một bà cô mặc áo hoa, thấy Tất Trường Sinh liền hỏi:

"Trường Sinh, con không sao chứ? Cô nghe nói đám tội phạm bị bắt ngay trong nhà con."

Tất Trường Sinh nhìn bà cô thân thiện, mỉm cười cảm ơn:

"Con không sao, cảm ơn dì Vương đã quan tâm."

Dì Vương là một trong số ít người ở khu này luôn đối xử tốt với anh, anh rất cảm kích.

Sau khi Tất Trường Sinh rời đi, những bà cô khác tỏ vẻ không vui. Một bà lão gầy còm chừng sáu mươi tuổi, gò má nhô cao, tên là Lưu Tiểu Thúy, liền bĩu môi nói:

"Cô quan tâm nó làm gì, nhà nó gây ra bao nhiêu nghiệp chướng rồi. Đám tội phạm đến nhà nó cũng là quả báo."

"Đúng vậy, nghe nói có bốn, năm chục người thiệt mạng trong vụ cháy đó. Ai cũng bảo nó là sao chổi khắc người. Bố mẹ nó vừa đón nó về đã chết ngay. Cô đừng qua lại gần nó kẻo bị vạ lây."

Dì Vương nghe vậy, có chút không nỡ:

"Nhưng chuyện này không phải lỗi của thằng bé. Người ta nói đám nhân viên xử lý chất thải không đúng cách mới dẫn đến hỏa hoạn mà?"

Bà Lưu Tiểu Thúy bĩu môi:

"Người già dặn dò không bao giờ sai, cô không tin thì cứ việc."

Thật ra Tất Trường Sinh chưa đi xa, những lời họ nói anh vẫn nghe thấy rõ.

Trên mặt Tất Trường Sinh chẳng lộ ra biểu cảm gì, nhưng hệ thống thì tức giận thay anh:

[Họ quá đáng thật, rõ ràng ký chủ là người đáng thương nhất. Cậu chẳng làm gì sai, đã phải vất vả trả nợ, còn phải nghe mấy lời cay độc từ họ nữa.]

Nghe vậy, Tất Trường Sinh lại thản nhiên an ủi:

"Đừng giận, miệng người ta thì họ muốn nói gì cũng được, không cần phải để tâm. Ăn gì mới là quan trọng."

Hệ thống lập tức hưởng ứng:

[Đúng đúng! Cậu cứ yên tâm, đợi cậu rèn luyện thành công, tới thế giới tiếp theo, tôi nhất định sẽ cho cậu một thân phận ăn ngon mặc đẹp, giúp cậu dễ dàng trở thành tỷ phú toàn cầu, hưởng thụ vinh hoa phú quý!]

Món tôm hùm cay nổi tiếng ở Nam Thành, trước đây Tất Trường Sinh không dám ăn thả ga.

Lần này, anh gọi hẳn 20 cân tôm.

Nhiều người trong quán nhìn tốc độ ăn tôm của Tất Trường Sinh, không khỏi quay lại nhìn.

Một nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc sang trọng, vừa bước ra khỏi phòng VIP, vô tình nhìn thấy đống vỏ tôm chất cao như núi trên bàn của anh.

"Mọi người nhìn kìa, đó có phải là Tất Trường Sinh không?"

Một cô gái có mái tóc dài, mặc chiếc váy trắng trông dịu dàng, dường như nhận ra Tất Trường Sinh, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Những người khác cũng nhận ra anh. Một chàng trai có gương mặt to, sống mũi hơi tẹt, tỏ ra vô cùng sửng sốt, lên tiếng mỉa mai:

"Tất Trường Sinh, thật là mày à? Mày có tiền thật đấy, dám đến đây ăn tôm hùm, lại còn ăn nhiều thế này, như thể kiếp trước bị đói chết ấy nhỉ?"

Những người khác cố nhịn cười, ai cũng biết Tất Trường Sinh nghèo đến mức nào, chưa tốt nghiệp đại học đã nợ nần chồng chất.

Tất Trường Sinh nhận ra bọn họ, là mấy người bạn cũ cùng trường đại học, đặc biệt là chàng trai có sống mũi tẹt tên Phương Nhất Hoành, người từng cạnh tranh học bổng với anh.

Cô gái mặc váy trắng, nhìn vẻ ngoài lôi thôi, quần áo rẻ tiền và cách ăn uống chẳng chút hình tượng của Tất Trường Sinh, rõ ràng rất thất vọng, cô ta nói với anh:

"Trường Sinh, tôi cứ nghĩ những năm qua cậu sống rất tốt."