Quý Yến hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Không sao, vào đi.”
Sở Tầm Thanh được phép liền nhanh chóng bước vào trong xe, tay cẩn thận kéo màn xe xuống, che khuất tầm nhìn ra bên ngoài.
Màn xe ngăn ánh sáng mặt trời, bên trong xe lập tức tối hẳn đi.
Quý Yến hơi nghiêng người tới, một tay đưa ra, giọng trầm thấp giải thích: “Vừa nãy hình như tả thấy có gì đó không ổn...”
Sở Tầm Thanh lập tức tiến tới, đè tay hắn lại, “Khoan đã.”
Hắn quay lưng về phía màn xe, lưng tựa vào cửa sổ, dùng phần lưng giữ cho màn không rơi xuống.
Sau đó, hắn mạnh tay kéo Quý Yến sát lại trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nhau.
“Ta muốn hôn người.” Sở Tầm Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của Quý Yến, gằn từng chữ một.
Ý hắn là gì?
Quý Yến không thể tin vào tai mình, càng không thể tin những lời này lại phát ra từ miệng Sở Tầm Thanh. Hắn cứng người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần kề của hắn.
Tim hắn đập mạnh, đến mức Quý Yến có cảm giác như nó sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Sở Tầm Thanh từ trước đến giờ chưa từng chủ động. Mỗi lần hắn bị cảm xúc lấn át mà cưỡng hôn y, Sở Tầm Thanh luôn lạnh lùng tránh né.
Dù vậy, Quý Yến chưa bao giờ dám nói ra những cảm xúc thật sự của mình. Mối quan hệ giữa họ vẫn mập mờ, không rõ ràng, cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy.
Mỗi khi Quý Yến ép y vào lòng, trong những khoảnh khắc gần gũi, Sở Tầm Thanh luôn đẩy hắn ra một cách lạnh lùng, không để lại chút cảm xúc nào.
Yết hầu của Quý Yến trượt lên xuống, giọng hắn khàn khàn, lý trí mách bảo rằng sự tiếp cận bất ngờ này của Sở Tầm Thanh có điều bất thường, nhưng trái tim hắn đang đập quá nhanh, lý trí dường như bị vùi lấp.
Hắn mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói: “Nhưng... văn võ bá quan đều ở ngoài kia…”
Chỉ có một tấm màn ngăn cách, nếu có gió thổi lên—
Thường ngày chẳng phải hắn rất can đảm sao?
Không muốn nghe thêm sự do dự, Sở Tầm Thanh quyết định chủ động.
Hắn nghiêng người, đè Quý Yến sát vào cửa sổ, dùng lưng hắn để giữ màn xe khỏi rơi.
Lý trí của hoàng đế cuối cùng cũng tan vỡ hoàn toàn.
Sở Tầm Thanh nhẹ nhàng nói: “Nếu người không cẩn thận, chỉ cần một chút động, màn xe sẽ bay lên, lúc đó…”
Hắn vừa nói, tay vừa mơn trớn đôi môi mỏng của Quý Yến, thậm chí còn luồn vào miệng hắn, khẽ khuấy động. Cảm giác lành lạnh của ngón tay làm Quý Yến phải mở miệng, để cậuy tùy ý nghịch ngợm. Chiếc mặt nạ vàng vốn tăng thêm sự uy nghi, nhưng lúc này, khóe mắt phiếm hồng, đôi môi hé mở lại mang theo vẻ yếu ớt đầy quyến rũ.
Sở Tầm Thanh im lặng một lúc.
Hắn cảm thấy biểu cảm này của hoàng đế… thật giống như đang dẫn dụ người khác... phạm tội.
Hắn tiếp tục nói: “Lúc đó, văn võ bá quan sẽ nhìn thấy, những người kính sợ đế vương sẽ chứng kiến một tiểu quan văn...”
Bên ngoài xe, tiếng áo binh lính bay trong gió nghe rõ mồn một, như thể chỉ cách họ một bước chân.
Người dưới thân dường như cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Ngay lúc đó, tiếng thái giám vang lên: “Bệ hạ, đã đến giờ khởi hành chưa?”
Không ai đáp lại, thái giám dường như bối rối, nhẹ nhàng gõ vào vách xe, thử hỏi tiếp: “Bệ hạ?”
Hắn đưa tay định vén màn xe lên, khiến màn khẽ lay động.
Cơ thể Quý Yến càng trở nên cứng ngắc, hắn khẽ cắn đầu ngón tay, ánh mắt đầy cầu xin nhìn Sở Tầm Thanh.
Hiếm khi thấy Quý Yến tỏ ra chủ động như vậy, nên Sở Tầm Thanh không muốn phá vỡ bầu không khí lúc này.
Thấy ánh mắt cầu xin của hắn, cuối cùng Sở Tầm Thanh mới rút tay ra, thong thả dùng khăn tay lau sạch.
Người bên ngoài xe chờ mãi không thấy phản hồi, trong lòng đã lo lắng, định vén màn lên—
Quý Yến kịp thời cất tiếng: “Xuất phát đi.”
Thái giám vội buông tay, liên tục dạ vâng.
Chỉ có điều... giọng của bệ hạ sao nghe khàn khàn như vậy?
Hắn hiểu rõ quy tắc không hỏi nhiều, nên không dám thắc mắc thêm, chỉ vẫy tay ra hiệu cho đoàn xe bắt đầu di chuyển.
Đoàn xe từ từ lăn bánh, xe ngựa cũng bắt đầu lay động.
Quý Yến, với đôi mắt sâu thẳm, nhìn về phía Sở Tầm Thanh, đưa tay móc lại màn xe, rồi cúi người hỏi: “Tiếp tục chứ?”
Giọng hắn khàn khàn, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
Tiếp tục gì?
Sở Tầm Thanh ngả người vào ghế trong xe, cuộn mình vào một góc trong chăn.
Quý Yến nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Giọng của Sở Tầm Thanh có chút uể oải, vọng ra từ trong lớp chăn: “Mệt rồi.”
...
Quý Yến im lặng một lúc, hiểu rằng không thể vội vàng, nên không làm phiền y nữa, chỉ ngồi yên một mình, nhẹ vuốt khóe môi rồi khẽ cười.
Lâu rồi, A Sở mới chủ động một lần... có lẽ...
Có lẽ y cũng đã có chút tình cảm với hắn?
Hắn hoàn toàn quên mất những điều bất thường mà mình thấy trước đó.
Tiếng xe lộc cộc vang lên, Sở Tầm Thanh mơ màng một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng lay tỉnh hắn.
Sở Tầm Thanh mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt nhu tình như nước. Trong cơn mơ màng, hắn bất giác thốt lên: “A Ngôn?”
Vừa nói xong, hắn lập tức bừng tỉnh, hơi lo lắng nhìn sắc mặt của Quý Yến.
Nhận nhầm một vị đế vương, người có ý tứ đặc biệt với mình, thành một kẻ khác, lại còn là tư tình với mỹ nhân, hắn nghĩ sao mình lại có thể hồ đồ đến vậy?
Không ngờ rằng đế vương chỉ hơi sững lại, dường như không nghe thấy điều gì, nhẹ giọng nói: “Sở khanh, đến hành cung rồi.”
Sở Tầm Thanh gật đầu, kéo màn xe bước xuống.
Chỉ là, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén luôn dõi theo mình từ phía sau.
Những nghi lễ tiếp theo diễn ra rất nhiều, nhưng hắn chỉ đứng ở phía sau, không có nhiệm vụ cụ thể nào, khiến hắn có phần chán nản. Hắn liền chăm chú quan sát nghi thức phía trước để gϊếŧ thời gian.
Nói thực lòng, Quý Yến quả thật là một vị hoàng đế không tồi, không trách được trong truyện lại là nhân vật chính.
Là phe phản loạn, bọn họ tồn tại dường như chỉ để khiến vị đế vương này trở nên càng kiên định và vô tình hơn.
Trong nguyên tác, hắn là đối thủ xứng tầm với hoàng đế, nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như càng trở nên phức tạp hơn với nhiều cảm xúc đan xen.