Không khí giữa hai người dần trở nên hòa hợp hơn, ít nhất là Quý Yến cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy việc đối xử với hắn không bằng A Ngôn.
Ai, còn xa lắm mới đạt được như vậy.
Quý Yến khẽ cười, xác nhận rằng Sở Tầm Thanh cũng không còn lo lắng và cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn rất quý trọng khoảng thời gian hòa hợp này, hoàn toàn không muốn tiếp tục khắc khẩu với Sở Tầm Thanh, vì thế đành có chút tiếc nuối mà rời đi.
Sở Tầm Thanh không bận tâm đến hắn, xoay người lại bên án thư.
Quả thật hắn có công việc cần xử lý.
Chuyện Tiểu Cảnh phản loạn đã được đưa lên bàn, bọn họ cần phải bàn bạc cẩn thận. Mọi thứ khác đã chuẩn bị gần như hoàn hảo, chỉ còn một vấn đề khiến hắn băn khoăn: Làm sao lợi dụng lúc hoàng đế không có mặt để lẻn vào hoàng cung và bố trí mọi thứ.
Sở Tầm Thanh suy tư, tiện tay lật qua mấy phong thư trên bàn. Đây là những thứ hắn nhận được khi vừa về phủ. Lúc đó, quản gia lén lút ôm một đống đồ, không biết đang làm gì, thấy hắn liền giật mình hoảng sợ.
Sở Tầm Thanh giữ thái độ lịch sự, định giúp quản gia cầm bớt, vừa cầm vừa hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Không biết có phải do vẻ mặt hắn có phần lạnh lùng hay không mà quản gia vội vã xin lỗi, lập tức quỳ xuống rồi ném đống đồ đó cho hắn, miệng lắp bắp: “Tiểu nhân tự ý quyết định, Sở đại nhân xin thứ tội, xin thứ tội.”
Sở Tầm Thanh trong lòng thấy lạ, nhưng khi nhìn quản gia cúi đầu như thể đang vô cùng khổ sở, hắn mới hiểu ra mọi chuyện.
À, quản gia sợ rằng những lời lạnh nhạt của bọn quan lại sẽ làm tổn thương tâm trạng của hắn, nên định tiêu hủy những lá thư đó.
Sở Tầm Thanh gật đầu ngầm hiểu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta sẽ cầm về.”
Nói xong, hắn liền cầm lấy một đống thư từ và quay vào thư phòng.
Hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt đau khổ của quản gia phía sau.
Trong đống thư đó có đủ loại nội dung: nào là “Nguyện ý đến phủ tự chăm sóc Sở đại nhân”, nào là “Nếu có thể ở chung một ngục với Sở đại nhân, nguyện đợi đến thiên hoang địa lão”, thậm chí còn có những lời khó nghe khác...
Sở đại nhân đừng đọc những thứ này! Thiếu gia chắc chắn sẽ gϊếŧ ta mất!
Sở Tầm Thanh bước vào thư phòng, ném đống thư lên bàn, hoàng đế khi vào nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên không vui.
Đợi hoàng đế đi rồi, Sở Tầm Thanh mới nhớ tới đống thư, tiện tay rút một bức ra đọc.
Mở đầu là:
“Sở đại nhân ở Đại Lý Tự thế nào? Có bị thương không?”
À, là lời mỉa mai đây mà.
Sở Tầm Thanh tiếp tục đọc: “Ta ở trong phủ nghe tin này, trà không ngon, cơm không lành. Ta còn cố ý đến Đại Lý Tự để hy vọng gặp Sở đại nhân, nhưng tên thủ vệ khốn kiếp đó không cho ta vào...”
Hửm? Ở nhà vui sướиɠ khi người gặp họa còn chưa đủ, lại muốn đến tận nơi xem hắn thảm hại sao?
Thật đúng là lòng người khó đoán.
Nội dung phía dưới cũng không khác là bao, Sở Tầm Thanh chỉ lướt qua cho có.
Một câu bỗng thu hút sự chú ý của hắn: “Ít ngày nữa bệ hạ sẽ đi hành cung tế tổ, hy vọng có thể ngồi chung xe ngựa với Sở đại nhân.”
Sở Tầm Thanh tự động bỏ qua phần nịnh nọt phía sau, tập trung vào chi tiết về việc tế tổ.
Đế vương sẽ đi hành cung tế tổ, thường sẽ có phòng vệ nghiêm ngặt, mang theo nhiều quan lại và binh lính, phòng bị vô cùng kiên cố.
Nếu muốn ra tay lúc này thật không phải là ý hay.
Tuy nhiên, ngược lại, khi hoàng đế rời đi, hoàng cung sẽ trở nên trống trải, đây lại là thời cơ thích hợp nhất để hành động.
Ánh mắt Sở Tầm Thanh sáng lên, vội vã gọi Quý Cảnh tới, hai người bắt đầu bàn bạc kỹ lưỡng, nhanh chóng định ra kế hoạch.
Đầu tiên, khi hoàng đế rời khỏi hoàng cung, cổng cung sẽ bị khóa, họ cần phải lẻn vào hoàng cung ngay khi đoàn người của hoàng đế chưa đi xa. Đợi đến khi đoàn hoàn toàn rời đi, họ sẽ phối hợp hành động từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên...
Quý Cảnh cau mày nói: “Quý Yến là người đa nghi, lòng dạ sâu xa, chúng ta phải đảm bảo sao cho hắn không để ý đến cửa cung.”
Sở Tầm Thanh ho khẽ vài tiếng, nói: “Không sao, chuyện này ta lo được.”
Quý Cảnh nhìn sâu vào mắt hắn, không hỏi thêm điều gì.
“Vậy thì nhờ cữu cữu. Kế hoạch tiếp theo...”
...
Trong khi hai người bàn bạc sắp xếp, ngày tế tổ đã đến.
Quý Cảnh lấy cớ bệnh, ở lại kinh thành, còn Sở Tầm Thanh theo hoàng đế tới hành cung trên núi Li Sơn.
Sáng sớm hôm ấy, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, binh lính hắc giáp mang kiếm đã xếp hàng chỉnh tề trước cửa cung.
Họ xếp thành nửa vòng tròn, ở giữa là đoàn xe của đế vương, một chiếc xe to lớn như một căn phòng nhỏ, hết sức xa hoa, cửa sổ xe cũng không thả rèm xuống mà được vén lên một bên.
Quý Yến mặc áo khoác đen, mặt không biểu cảm ngồi trong xe ngựa lộng lẫy, chiếc mặt nạ vàng lạnh lùng hiện rõ vài phần uy nghiêm. Hắn ngồi trong xe, xuyên qua mành xe nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẻ uy nghiêm của kẻ đứng đầu bộc lộ rõ ràng, khiến mọi người đều cúi đầu, không dám ngước nhìn.
Sở Tầm Thanh ở phía xa lo lắng theo dõi từng động tĩnh của hắn.
Lúc này, cửa cung sắp đóng lại, một binh lính cúi đầu nhanh chóng lẻn qua mà không gây chú ý.
Sở Tầm Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất ngờ nhận ra ánh mắt sắc bén của hoàng đế nhìn thẳng về phía thân ảnh lén lút kia.
!!!
Sở Tầm Thanh giật mình, vội nhìn qua khe rèm, thấy hoàng đế nhíu mày, dường như muốn đứng dậy gọi người.
Hắn lập tức tiến lên, nhấc màn xe.
Hoàng đế đang định ra lệnh thì bỗng nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh, lộ rõ gân xanh, kéo mạnh rèm xe lên.
Hửm?
Hoàng đế khẽ nhướng mày, ai dám cả gan trực tiếp tiến vào xe của hắn?
Một gương mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn, mỉm cười nói: “Bệ hạ, xe của thần hỏng mất rồi, có thể cùng bệ hạ chung xe không?”