Có lẽ vì cuối cùng thoát khỏi thân phận làm thuê, Sở Tầm Thanh ngủ một giấc dài đến tận tối.
Hắn mệt mỏi đứng dậy, mở điện thoại ra để xem giờ, ngay lập tức một tin nhắn nhảy lên.
“Thưa quý khách, vì khu vực đang sửa chữa, ống nước không may bị vỡ. Hiện tại đang khẩn trương sửa chữa. Quý khách có thể chọn mua két nước siêu cấp để đáp ứng nhu cầu sử dụng nước.”
Chuyện gì thế này, khu nhà tồi tàn này từ khi nào có cả dịch vụ quản lý nhà ở?
Sở Tầm Thanh cau mày, bấm vào liên kết mua két nước siêu cấp, và ngay giây tiếp theo quyết định thoát ra ngay.
Giá trên trời như vậy, thực sự có ai mua sao?
Nhưng đúng là có người mua thật. Sở Tầm Thanh nhìn ra cửa sổ, thấy bên dưới có một sinh viên vừa dẫn đường cho công nhân lắp két nước vào nhà mình, vừa vui vẻ chào hỏi hắn.
“Thầy Sở, chào buổi tối! Ngài có muốn đến nhà em uống một ngụm trà không? Em đang có vài vấn đề về luyện khí vẫn chưa hiểu rõ…”
Sở Tầm Thanh nhếch môi, đáp lời: “Không cần, tôi đã từ chức rồi.”
Nói xong, hắb đóng cửa sổ lại, không quan tâm phản ứng của cậu học sinh bên dưới.
Hắn xoay người vào phòng tắm, mở vòi nước và chờ đợi một lúc lâu, nhưng chỉ có một giọt nước yếu ớt rơi xuống.
Thật sự là hết nước.
Sở Tầm Thanh đứng đó im lặng một lúc, rồi lấy khăn và các dụng cụ vệ sinh, ra khỏi nhà.
Hắn gõ cửa phòng bên cạnh.
Quý Yến vừa tắm xong, đang lau khô tóc thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Anh cau mày, có phải nước đã được đưa tới chưa? Chẳng phải đã mang qua rồi sao?
Có lẽ là đưa nhầm nhà.
Quý Yến bước ra mở cửa, giọng không mấy vui vẻ: “Đã đưa rồi mà còn cần gì nữa... Thầy Sở?”
Anh cau mày nhưng ngay lập tức giãn ra, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh lên vẻ vui sướиɠ bất ngờ.
“Mau vào đi,” Quý Yến liếc nhìn chiếc khăn và các dụng cụ vệ sinh trong tay Sở Tầm Thanh, nụ cười càng trở nên chân thành hơn, “Nhà anh cũng bị cúp nước à?”
Sở Tầm Thanh mỉm cười gật đầu, nghiêng đầu hỏi anh: “Tôi có thể mượn phòng tắm của cậu một lát không?”
Quý Yến không thể cưỡng lại được vẻ dễ thương vô tình của hắn, trong lòng đã hân hoan, anh giơ tay mời: “Giáo sư cứ tự nhiên.”
Khi bước vào phòng tắm, Sở Tầm Thanh bị không gian sang trọng làm lóa mắt.
Đúng là nơi ở của một hoàng tử, các phòng được thông với nhau tạo thành một căn hộ rộng lớn, trang trí tinh xảo, hoàn toàn khác xa với vẻ tồi tàn trước đây. Phòng tắm cũng chỉ trong một ngày đã trở nên xa hoa, nước ấm tuôn trào liên tục khiến Sở Tầm Thanh, người vừa trải qua mùa đông lạnh giá với nước lạnh, cảm động đến rơi lệ.
Đây mới là cuộc sống thực sự!
Trên bàn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh đèn, hắn nhìn kỹ và nhận ra hai chiếc chuông bạc quen thuộc.
Sở Tầm Thanh không muốn dừng lại lâu, chỉ nhanh chóng tắm rửa, lau khô người, và chắc chắn rằng mình đã che kín trước khi ra ngoài.
Quý Yến đang ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ và thoải mái thưởng thức.
“Nhanh thế?”
Sở Tầm Thanh gật đầu, “Cảm ơn điện hạ, tôi đi đây.”
Hắn nói rồi bước đến cửa, nhưng không thể mở được.
Cửa bị khóa từ bên trong.
Sở Tầm Thanh quay lại, thấy hoàng tử điện hạ cầm một chiếc chìa khóa, đung đưa trên đầu ngón tay với nụ cười đầy gian xảo.
Khi hắn định tiến tới giành lấy chìa khóa, Quý Yến nhanh chóng ném nó ra ngoài cửa sổ.
Quý Yến vẫn thoải mái nhìn Sở Tầm Thanh, chống tay lên mặt và cười nói: “Thầy, bây giờ anh không thể ra ngoài được đâu.”
Anh ta tiến tới gần Sở Tầm Thanh, hít sâu một hơi, hài lòng ngửi mùi sữa tắm quen thuộc từ hắn, rồi đưa ly rượu vang tới gần môi hắn: “Uống một ngụm đi, thầy. Chúng ta sẽ rất vui vẻ.”
Sở Tầm Thanh im lặng một lát, rồi tắt hệ thống, mỉm cười ngước lên.
“Thật sự không mở cửa sao?”
“Đương nhiên là không, chỉ có hai người đàn ông, đêm đẹp như vậy, mở cửa làm gì... Ưm!”
Sở Tầm Thanh nắm lấy eo hoàng tử điện hạ, quăng anh lên giường, rồi khóa chặt anh ta dưới thân mình, nhướng mày hỏi: “Thật sự không mở sao?”
Quý Yến vẫn cười, ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt quyến rũ đầy nguy hiểm khác với ngày thường, “Không mở thì thầy sẽ làm gì em?”
Khoảng cách giữa hai người thật gần, khiến hơi thở của anh chậm lại, trong lòng có chút mong chờ.
Sở Tầm Thanh thong thả gỡ từng vòng dây màu đen quấn quanh cánh tay cho đến ngón tay ra.
Sợi dây khá dài, rất dai. Hắn đưa dây qua nóc giường, cột hai tay của Quý Yến lại với nhau, kéo chúng lên phía trên đầu.
Quý Yến không nói gì, chỉ nhìn sợi dây màu đen mà bao nhiêu người, kể cả chính anh, đã thầm mơ ước từ lâu. Anh trêu chọc bằng cách cắn một ngụm.
Anh có chút khó hiểu, nhìn Sở Tầm Thanh luồn dây qua đây và kéo lại, cuối cùng vòng vào ngón tay mình, đang định mở miệng hỏi.
“A…”
Toàn thân Quý Yến bị kéo bởi sợi dây màu đen, đau đớn từ vị trí đó khiến anh phát ra một chuỗi âm thanh khó hiểu.
“Mở cửa không?”
Quý Yến cơ thể run lên, mũi chân duỗi thẳng tắp nhưng vẫn lắc đầu.
Sở Tầm Thanh nhướng mày, rồi giơ tay kéo mạnh hơn.
Khóe mắt Quý Yến lập tức chảy nước mắt sinh lý, môi anh run lên theo từng cơn đau.
Mái tóc dài màu bạc của anh xõa xuống giường, như một cánh bướm mềm mại, mang theo chút gì đó thoảng nhẹ và quyến rũ.
“Điện hạ không nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ điện hạ.”
Sở Tầm Thanh cười nhẹ, vuốt mái tóc dài của Quý Yến. Quý Yến, bị tra tấn đến không còn lời để nói, thậm chí không nghe rõ Sở Tầm Thanh đang nói gì.
Mặc dù quần áo của Quý Yến vẫn còn nguyên vẹn, anh vẫn giữ hình dáng của một hoàng tử kiêu sa, nhưng đôi tay anh đã bị cọ đỏ lên, cơ thể anh không ngừng run rẩy.
“Chìa khóa đâu? Nói ra thì tôi sẽ thả cậu xuống.”