Pháo Hôi Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Quyển 1- chương 14: Thầy giáo hư vinh của học viện quý tộc

Sở Tầm Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt không hề hoảng loạn hay thất thố như Giang Chu mong đợi. Thay vào đó là một nụ cười nhạo báng.

Hắn tiến lại gần hơn, làm cho khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước. Giang Chu bất ngờ lùi lại một bước, nhưng Sở Tầm Thanh vẫn tiếp tục tiến lên, ép cậu vào tường.

Giờ đây, thế cục đã thay đổi hoàn toàn. Giang Chu như một con mồi không thể thoát khỏi thợ săn, chỉ còn biết nhìn hắn tiến đến gần hơn.

"Chỉ cần cái gì? Hửm?"

Người được mệnh danh là thiên tài khống chế của đế quốc giờ lại hoàn toàn bất lực. Cậu không thể phản kháng, và trong lòng lại càng mong đợi điều gì đó.

Gần quá rồi, hắn đến gần hơn nữa... Cậu đã có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhiệt độ từ làn da của hắn.

Giọng Giang Chu khàn khàn trả lời: "Chỉ cần tiếp tục như vậy..."

Ngón tay của Sở Tầm Thanh nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu, từ từ trượt xuống, khiến bất cứ nơi nào hắn chạm đến đều như bị đốt cháy.

Giang Chu khẽ thở dốc, cơ thể không tự chủ mà cong lại, cố che giấu phản ứng không mong muốn.

"Như vậy thì sao?" Sở Tầm Thanh hỏi, giọng bình thản.

Giang Chu không thể trả lời, tay cậu yếu ớt rũ xuống. Ngón tay của Sở Tầm Thanh lướt xuống eo cậu, như thể định đi xa hơn.

Rồi đột nhiên, Sở Tầm Thanh giữ chặt hai tay của Giang Chu, xoay người cậu lại và ép mặt cậu vào tường.

Đây là tư thế gì vậy?

Giang Chu kinh ngạc, gần như cảm thấy một chút xấu hổ, nhưng cậu không phản kháng, chỉ muốn mặc kệ mọi thứ để người kia làm điều mình muốn.

Nhưng chờ đợi mãi vẫn không có động tĩnh gì tiếp theo.

Giang Chu đợi lâu quá, cuối cùng không chịu nổi, xoay người lại thì nhìn thấy Sở Tầm Thanh đang cầm điện thoại của cậu, mắt hắn chăm chú vào màn hình.

"Ngài xóa cũng vô ích, em vẫn có thể chuyển đi!" Giang Chu nói vội.

Sở Tầm Thanh ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm, giơ điện thoại lên trước mặt Giang Chu và nói: "Chuyển đi."

Gì cơ?!

Giang Chu giật lấy điện thoại, nhưng đã quá muộn. Bài đăng đã được tự động đăng tải và số lượng người xem đang tăng lên chóng mặt. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy mọi người đều kinh ngạc.

Giang Chu ngồi thụp xuống đất, vô lực nói: "Thầy, không... Em không muốn như thế..."

Sở Tầm Thanh không để ý đến cậu ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao?"

Hắn kéo Giang Chu ra khỏi phòng, đóng cửa lại, mặc kệ tiếng cầu xin ngoài kia. Sau đó, hắn gửi đơn từ chức lên trường học và đi thẳng lên giường ngủ.

Hy vọng cốt truyện sẽ diễn ra thuận lợi, amen.

Nhưng đêm nay chắc chắn không phải là một đêm yên tĩnh.

Điện thoại của Sở Tầm Thanh reo lên liên tục. Những cuộc gọi đến từ những người từng liên hệ với hắn về việc nộp bài tập, nhưng lần này không chỉ là tin nhắn thông thường.

Sở Tầm Thanh mặt không đổi sắc tắt cuộc gọi thứ mười bảy.

Có người hỏi: "Có thể tặng thầy một căn biệt thự để ở không?" Có người khác hỏi: "Nhà em có nhiều tiền, muốn mời thầy về làm gia sư riêng?"

Thậm chí có người còn e thẹn ngỏ ý sẽ nuôi dưỡng thầy cả đời...

Thật quá đáng!

Sở Tầm Thanh tắt âm điện thoại, bình thản lên giường ngủ tiếp.

Mặc kệ ra sao, chuyện bị vạch trần và từ chức cũng đã diễn ra suôn sẻ theo cốt truyện. Những việc khác chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm.

Đúng vậy.

Sở Tầm Thanh tự thôi miên bản thân và cuối cùng cũng an yên đi vào giấc ngủ.

Nhưng trong khi đó, tại một khu biệt thự xa hoa, đèn đuốc vẫn sáng cả đêm.

"Đi mua ngay cái phòng nhỏ đó đi! Tiểu thư muốn chuyển vào ở!"

"Cái gì? Đã có người mua rồi sao?! Đáng ghét, nhanh tay thật! Vậy còn căn bên cạnh? Cũng bị mua hết rồi à?! Khỉ thật!"

...

Sáng hôm sau, Sở Tầm Thanh bị tiếng trang hoàng ồn ào làm cho tỉnh giấc.

Căn phòng cũ kỹ thế này mà cũng có người muốn sửa chữa sao?

Hắn dụi mắt, rửa mặt qua loa rồi dùng nước lạnh vỗ lên mặt.

Trong gương, đôi mắt Sở Tầm Thanh đỏ ửng vì bị nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn nhìn mình, rồi xoa xoa mái tóc, cố làm cho vẻ ngoài trông thêm phần nhếch nhác.

Khoác đại một chiếc áo khoác lên người, Sở Tầm Thanh xách túi rác ra ngoài để đổ.

Rồi hắn đυ.ng phải... tam hoàng tử điện hạ ngay trước cửa.

"Chào buổi sáng, thấy Sở." Quý Yến mỉm cười chào.

Chắc chắn là mình còn chưa tỉnh ngủ, tam hoàng tử sao lại xuất hiện ở đây được.

Sở Tầm Thanh dụi mắt thêm lần nữa, lơ luôn cái tay giơ lên chào của Quý Yến, rồi không nói không rằng, mặt lạnh lùng bước qua.

Trạm đổ rác nằm ở giao lộ, phải đi một đoạn. Trên đường đi, Sở Tầm Thanh kinh ngạc nhận ra tất cả khu vực xung quanh đều đang được trang hoàng lại.

Chẳng lẽ khu này sắp bị quy hoạch lại?

Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi đây.

Làm lơ mọi đội thợ đang ra vào tấp nập, Sở Tầm Thanh tiếp tục đi đến trạm đổ rác.

"Thầy Sở, chào buổi sáng!"

Là Lâm Chỉ Niên tay đang cầm cuốn sách về đúc khí, chăm chú đọc ngâm nga.

"Đang cầm ngược sách rồi đó."

Sở Tầm Thanh nhắc nhở với vẻ mặt thờ ơ.

Sau đó, hắn tiếp tục với vẻ thờ ơ đó mà ném rác xong rồi quay về, đóng cửa phòng cái "rầm".

Có lẽ mình chưa tỉnh ngủ thật rồi, thôi quay lại giường ngủ tiếp vậy!