Đạo diễn quỷ bên cạnh không muốn nhìn nữa, chẳng biết con quỷ quay phim này có tốt bụng thật hay không, nhưng Quý Ức trông không đơn giản, sẽ không tự nhiên mà tốt bụng như thế.
Quý Ức: “Hóa ra là anh chiếm lợi, vậy được rồi,” anh lại nói với ông Lý và mấy con quỷ ngoại tỉnh: “Mọi người làm chứng, hôm nay tôi đồng ý bồi thường máy cho anh ta, vậy chuyện họ đập máy quay trước đây không truy cứu nữa nhé.”
Mấy con quỷ bản địa trước khi đến còn lo lắng, nhưng giờ thấy Quý Ức bình tĩnh như vậy thì chỉ còn lại sự khâm phục.
“Không truy cứu, không truy cứu.” Con quỷ quay phim đã sớm mê mẩn, cứ cầm điện thoại của Quý Ức xem hình.
Quý Ức đặt mua chiếc máy quay giấy trước mặt con quỷ quay phim, hứa rằng khi nào nhận được hàng sẽ đốt cho hắn. Nếu hàng giao nhanh, trong hai ngày là nhận được rồi. Còn con quỷ quay phim phải báo cho âm sai rằng chuyện đã giải quyết xong, không được bắt người nữa.
Đạo diễn quỷ thấy họ không đến gây sự, cũng đã thỏa thuận bồi thường xong thì không quan tâm nữa, lại quay lại chuẩn bị việc quay phim. Ông ta liếc thấy Giản Diệc đang ngơ ngác nhìn Quý Ức thì tức giận.
“Còn ngơ ra đấy à? Không mau học thuộc lời thoại đi!” Đạo diễn quỷ giơ tay gõ đầu Giản Diệc.
Giản Diệc ôm đầu, thấy Quý Ức và mọi người xong việc có vẻ sắp rời đi, vội vàng nói với Quý Ức: “Anh bạn, tôi không phải ma, tôi là người, anh có thể cứu tôi không? Cứu tôi ra ngoài tôi sẽ trả tiền cho anh! Tôi có rất nhiều tiền.”
Quý Ức vốn định tìm cơ hội nhắc đến chuyện Giản Diệc ở đây, giờ lại nghe thấy kiểu cầu cứu thô lỗ của Giản Diệc cộng với cảnh đạo diễn quỷ không thương tiếc tí nào mà đánh vào đầu của ngôi sao đang có thu nhập đến hàng tỷ.
Cảnh tượng có mâu thuẫn và kỳ lạ quá rồi không... Con cưng của giới tư bản dương gian, ngôi sao hàng đầu, hoàng tử nhan sắc, đến âm giới cũng chẳng là gì cả.
Diễn xuất không tốt là bị quỷ bắt đi tập luyện đến điên luôn, học không giỏi thì bị đánh.
Quý Ức thực sự thấy Giản Diệc đáng thương nhưng cũng buồn cười vì sự tương phản này. Bây giờ mà cười trước hình ảnh thảm hại này của Giản Diệc thì vô nhân tính quá, vậy nên Quý Ức vẫn cố mà nhịn lại.
Đạo diễn quỷ nghe Giản Diệc nói vậy, suýt nữa là bay lên đánh người luôn, “Còn dám gây sự?”
Ông ta thực sự đã nhảy lên rồi, cây gậy trong tay sắp đánh xuống người Giản Diệc. Giản Diệc không biết tránh đi đâu, chỉ dám rụt người lại chuẩn bị chịu bị đánh. Ngay lúc đó Quý Ức ra tay nhanh gọn, nắm chặt cổ tay của đạo diễn quỷ khiến ông ta không thể động đậy. Đạo diễn quỷ chỉ thấy tay mình bị nắm chặt, nhưng trong mắt ông ta vẻ mặt và động tác của Quý Ức hình như còn không tốn chút sức lực nào.
Ông ta đã đoán trước rằng Quý Ức không phải người đơn giản hòa nhã, đúng là vậy thật!
“Đạo diễn, ông thấy đó, người và ma không chung đường*, chưa kể khả năng diễn xuất của cậu ta không tốt, không phải ông nên tha cho anh ta, tìm người mới thay thế à?”
*Gốc: "人鬼殊途": người quỷ thù đồ, ý chỉ việc âm giới và dương gian không giống nhau.
Quý Ức buông tay quỷ đạo diễn ra, nói chuyện rất lịch sự.
Giản Diệc nhanh như chớp trốn sau lưng Quý Ức, chỉ vào đạo diễn quỷ, không quên thêm vào: “Diễn xuất của Trình Sáng rất tốt, hay là các ông tìm anh ta đi.”
Trình Sáng là một nam diễn viên cùng tuổi với Giản Diệc trong giới, nhưng anh ta là người có nền tảng theo nghề từ nhỏ, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được, mười mấy tuổi đã đoạt giải nam diễn viên xuất sắc. Quý Ức từng nghe đồn chuyện Trình Sáng và Giản Diệc không hợp nhau, giờ nghe Giản Diệc còn đào hố cho Trình Sáng, anh lại càng tin vào lời đồn này.
Đạo diễn quỷ xoa xoa cổ tay vừa bị Quý Ức nắm, biết mình không đánh lại Quý Ức, giọng điệu đã mềm mỏng hơn chút, nhưng cũng không đồng ý với đề nghị của Quý Ức: “Làm sao vậy được, tôi đã quảng bá ở âm giới xong rồi, đổi người giữa chừng thế này tôi biết ăn nói sao với khán giả?”
Mặt đạo diễn quỷ hiện đầy 2 chữ "nguyên tắc"