Quý Ức không cao thượng như ông Lý nghĩ, anh chỉ thấy mấy con quỷ này tính cách không tệ, lại có quen biết, dù đôi khi vì tuổi tác mà cách hành xử có chút khác biệt, nhưng nhìn chung không có ý xấu gì. Quỷ già dù sao cũng thật thà hơn, ít thấy thế giới phồn hoa hiện đại. Nếu thật sự mời vài con quỷ trẻ đến, có khi lại tụ tập đánh bạc với Trần Vệ Quốc.
Có ý tưởng này, Quý Ức liền bảo Ông Lý gọi mấy con quỷ có liên quan đến chuyện này đến.
Ông Lý lại nói chi tiết hơn về yêu cầu bồi thường, “Bên đó nói, hoặc là bồi thường cho hắn một cái máy quay cùng kiểu, hoặc là đưa một ngàn thỏi bạc.”
Quý Ức mấy ngày nay vừa gấp xong hơn hai trăm thỏi bạc giấy, giờ nghe đến một ngàn, lập tức cảm thấy tay mình mỏi nhừ.
Máy quay Quý Ức cũng thấy ở cửa hàng đồ thờ cúng*, giờ có đủ loại sản phẩm vàng mã điện tử, nhưng cửa hàng đồ thờ cúng trên thị trấn bán toàn loại cổ lỗ sĩ, làm không có tâm, không biết đã chất đống bao nhiêu năm, ngay cả người không trong ngành quay chụp như Quý Ức cũng nhận ra.
*Gốc 白事店 (bạch sự tiệm) trong tiếng Trung là "cửa hàng tang lễ" hoặc "tiệm lễ tang", là những nơi cung cấp các dịch vụ liên quan đến lễ tang, bao gồm việc chuẩn bị quan tài, đồ dùng tang lễ, hoa, và các vật phẩm cần thiết cho nghi lễ mai táng.
Nghe xui xẻo quá nên mình dịch là cửa hàng bán đồ thờ cúng nha. Dù thật ra là cũng không sát nghĩa gốc lắm vì mấy cửa hàng này còn cung cấp cả dịch vụ tổ chức lễ tang,.. nữa. Mng có từ nào hợp hơn thì comment giúp mình với nha. Xin lỗi vì sự nghèo nàn vốn từ này T_T
Quý Ức tìm trên Taobao một lúc, thấy nhiều sản phẩm vàng mã đa dạng, thậm chí còn nhận đặt hàng theo yêu cầu, có thể trao đổi riêng với chủ cửa hàng. Nhưng dù đặt hàng thì cũng là các mẫu máy quay nổi tiếng của dương gian, không có loại “Thiên Địa” mà con quỷ quay phim kia nói.
“Tôi nghĩ máy quay phiên bản mới nhất của dương gian chắc tốt hơn của hắn, hỏi xem hắn có muốn dùng máy quay dương gian không.” Quý Ức suy đoán nói.
Ông Lý: “Vậy tối nay phải nói cho hắn biết, nếu không mai âm sai sẽ đến bắt người.”
Mấy con quỷ khác cũng lo lắng nhìn Quý Ức, “Vậy chúng tôi đi đây.”
Quý Ức gọi họ lại, “Đợi đã, tôi đi cùng các ông.”
Một là anh muốn tự mình nói chuyện máy quay, hai là nghĩ đến bài đăng ban ngày của Giản Diệc trên Weibo, nghi ngờ Giản Diệc sắp bị ép đến phát điên, nghĩ rằng vẫn nên vì chủ nghĩa nhân đạo mà xem có cần cứu người không.
Chỉ là lúc này khu du lịch Bắc Sơn đã đóng cửa, không cho lên núi nữa. Quỷ thì đi lại thoải mái, nhưng Quý Ức là người sống thì không thể.
Vì vậy, đám quỷ dẫn anh đi đường tắt từ ngọn núi sau nhà cũ, đoàn phim quỷ cũng ở gần chỗ giao giữa hai ngọn núi, không xa lắm, khoảng mười mấy phút đi bộ.
Quý Ức cầm đèn pin bước vào bóng tối, đám quỷ theo sau, đi trên con đường núi dưới ánh trăng.
Trước đây Quý Ức hoặc là giả vờ không thấy quỷ, hoặc là đánh nhau với chúng, giờ lại hòa hợp thế này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vào đến khu vực núi sau, chân Quý Ức giẫm lên lớp lá rụng mềm mại, bên tai lại vang lên tiếng kêu kỳ quái của loài chim không rõ tên.
Quý Ức nghe thấy vài tiếng, không nhịn được quay đầu nhìn, cảm giác mơ hồ thấy vài hình dáng chim tròn tròn trong bóng tối, giống như con chim sẻ nhỏ hôm đó nói được tiếng người và thích khoai tây chiên vị dưa chuột.
Đi được khoảng mười phút, họ vào đến một ngọn núi khác, chẳng mấy chốc Quý Ức nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng.
Khi Quý Ức đi đến chỗ rộng hơn, anh thấy một đoàn phim trông rất chuyên nghiệp, bên trong có nhiều quỷ đang bận rộn đi lại.
Hôm nay Giản Diệc vẫn bị gọi đến, cậu ta còn đang phiền muộn đây.
Bài đăng trên Weibo sáng nay đã bị quản lý yêu cầu xóa, nhưng vì treo hơn một giờ mới xóa nên đã bị nhiều người bàn tán. Phần bình luận toàn là fan cãi nhau, anti-fan còn nói hắn cố tình tạo scandal, hỏi hắn đã dùng bao nhiêu lần hot search trong năm. Công ty cũng rất tức giận với hành động đột ngột đăng Weibo tự mắng mình của hắn.
Giản Diệc cảm thấy mình còn tức hơn, so với Hoàng Nguyệt Mai, hắn nghĩ không biết công ty trước đây mời cho hắn những thầy giáo gì, trình độ ra sao. Tất nhiên đây là do Giản Diệc tự hồ đồ, thầy giáo công ty mời chưa chắc không có trình độ, mà là khó mà bình tĩnh kiên nhẫn khi đối mặt với học trò như Giản Diệc.
Hắn tập luyện lời thoại với Hoàng Nguyệt Mai một lúc thì bị đạo diễn quỷ gọi qua, bảo cậu ta nói một đoạn thoại của nhân vật.
Hôm nay đạo diễn quỷ còn cầm một cây gậy, trước đó Giản Diệc còn nghe thấy ông ta chỉ vào một quay phim mà mắng, mắng anh ta làm gì không làm, lại đi gây rối, ảnh hưởng tiến độ quay, còn bị quỷ địa phương đánh đập, thật là vô dụng, vân vân.
Con quỷ quay phim kia bị đạo diễn mắng không dám lên tiếng, các con quỷ khác cũng cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình vào lúc này. Đúng lúc đó, đạo diễn quỷ gọi Giản Diệc, Giản Diệc run rẩy, sợ đạo diễn quỷ tức giận đánh mình một gậy, liệu hắn có chết ở đây thật luôn không.
Ban ngày hắn đã ám chỉ chuyện này với quản lý, nhưng quản lý không những không tin, còn nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ “Có phải cậu lén dùng thuốc không đấy? Nếu không sao lại tiều tụy còn sinh ra ảo giác như vậy?”
Giản Diệc bước từng bước khó khăn về phía đạo diễn quỷ, trong lòng cầu nguyện đến đủ các vị thần, nghĩ rằng lúc này nếu có ai đến cứu hắn, hắn sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho người đó.
Không biết có phải ông trời thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của Giản Diệc không, khi cậu ta sắp đến trước mặt đạo diễn quỷ, thấy biểu cảm của ông ta càng ngày càng khó coi, cúi đầu sợ bị đánh, thì bên cạnh đột nhiên có một con quỷ kéo áo đạo diễn quỷ kêu lên: “Đạo diễn, nhìn kìa, mấy con quỷ địa phương dẫn theo một người sống đến.”
Người sống? !
Giản Diệc và đạo diễn quỷ cùng quay đầu lại, quả nhiên thấy một chàng trai trẻ trung đẹp trai cùng một đám quỷ già đi về phía họ. Người sống đó dù đi cùng quỷ nhưng lại không tỏ ra sợ hãi, trông rất sâu xa khó lường, Giản Diệc tự tưởng tượng loạn xạ.
Con quỷ bị đập vỡ máy quay lo lắng đến gần đạo diễn nói: “Đạo diễn, họ có phải đến phá đám không?”