Đôi mắt của Mộ Miên Miên hơi đỏ khi nhìn nam nhân cứng rắn và dịu dàng trên mặt đất.
Kiếp trước, sau khi mẫu thân qua đời, đại cữu cữu đã ủng hộ tra cha lên ngôi hoàng đế. Nhưng sau khi lên ngôi, hắn lại trở mặt dùng công cao chấn chủ sử trẩm toàn bộ phủ tướng quân.
Đại cữu cữu còn bị chém hàng ngàn nhát đao.
Chỉ sau khi phủ Tướng quân không còn ai sống sót, linh hồn của bé mới trở lại địa phủ để gặp lão già Diêm vương.
[Yên Yên mẫu thân, đại cữu cữu đừng sợ, lần này đến lượt ta tới bảo vệ các ngươi.]
Sầm thị ở một bên hốc mắt đỏ lên, trên môi nở nụ cười, “Miên Miên à, ta là đại cữu mẫu nha, mau lại đây để ta ôm một cái.”
Sầm thị đưa tay ra nhưng Mộ Miên Miên lại trốn trong lòng ngực của mẫu thân.
Tư Đồ Yên có chút xấu hổ: "Đại tẩu, đừng tức giận. Nữ nhi ta mới về hôm qua, còn có chút sợ người lạ."
Mộ miên miên phình phình quai hàm.
[mới không phải, mới không phải đâu, đại cữu mẫu có tiểu bảo bảo, ôm ta sẽ làm tiểu bảo bảo bị thương.]
Tư Đồ Yên sửng sốt một chút, nhìn tiểu nữ nhi trong ngực, sau đó nói: “Thúy Liễu, lấy thϊếp mời của ta đi thỉnh thái y.”
Tư Đồ Hoằng và Sầm thị lập tức giật mình: "Tiểu muội, muội sao vậy? Ta đã mang đại phu từ phủ tướng quân đến, đang đợi ở bên ngoài. Ngươi chờ nha."
Nói xong, hắn vén rèm kéo Hứa đại phu đang đợi ở hành lang vào.
Hứa đại phu đặt gối bắt mạch chờ Tư Đồ Yên.
Tư Đồ Yên Nhiên cười nói: "Để đại tẩu ta xem trước, ta không vội."
Sầm thị tuy có nghi ngờ nhưng cũng không bát bỏ ý của Tư Đồ Yên để Hứa đại phu bắt mạch cho mình.
Một lúc sau, Hứa đại phu vô cùng vui mừng nói: "Chúc mừng phu nhân, Chúc mừng phu nhân, ngươi đã mang thai được một tháng."
"Chúc mừng đại tẩu."
Lời của Hứa đại phu, lại một lần nữa khẳng định tiếng lòng của con gái mình là đúng.
Sầm thị vẫn có chút không kịp phản ứng, Tư Đồ Hoằng cũng chết lặng.
Mộ Miên Miên che miệng cười khúc khích.
[ha ha ha, đại cữu cữu biểu tình cực ngốc, đại cữu mẫu trong bụng có tiểu đệ đệ, về sau ta cũng là có đệ đệ nha.]
Tư Đồ Hoằng ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ai? Ai đang nói chuyện!"
[Có ai đang nói chuyện sao? Tại sao ta không nghe thấy?]
Mộ Miên Miên gãi đầu nhỏ ánh mắt nhìn xung quanh.
[Ta không thấy có thứ gì bẩn thỉu cả.]
Sầm thị khẽ cau mày: "lão gia, sao ta không nghe thấy ai nói chuyện?"
Tư Đồ Hoằng và muội muội nhìn nhau, nhìn thấy nàng lắc đầu, trong lòng hiểu rõ: “Nghe nói đại nạn không chết tất có hậu phúc cuối đời, Hóa ra là thật.”
Miên Miên nhà chúng ta là tiểu phúc tinh."
Tư Đồ Hoằng bước tới, ôm Mộ Miên Miên vào lòng xoa xoa, sau đó dùng râu mọc trên mặt cọ vào mặt bé.
Quả nhiên tiểu nha đầu chính là mềm mại, khác với tiểu tử nha.”
Nói xong, hắn lại giơ bé lên cao.
Mộ Miên Miên lúc đầu sợ hãi, sau đó tỏ ra ngạc nhiên.
[Wow, ta đang bay, cao quá, rất thích.]
Sầm thị kinh ngạc nói: “Lão gia, đừng làm ngã bé."
Nàng chạm vào tóc Mộ Miên Miên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội, hai ngày nữa trong nhà sẽ mở từ đường để chuẩn bị cho việc nhận con nuôi. Muội là cô cô cũng nên đến xem."
Tư Đồ Yên đương nhiên đồng ý, nhưng lại do dự nói: “Đại tẩu, sao không chờ thêm một hai năm nữa? Bây giờ tẩu đã có thai, dù người thừa kế có tốt đến mấy cũng không thể bằng con trai ruột của mình."
Sầm thị thở dài: "Việc này không thể trì hoãn nữa, Hoài Vũ là một đứa bé ngoan, năm sau sẽ thi nên không thể không có thân phận rõ ràng."
"Đại ca, ngươi cũng có ý này phải không?"
Tư Đồ Hoằng gật đầu: “Hoài Vũ tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng sáng tối hắn đều đến thăm hỏi đại tẩu của muội, dù trời mưa hay trời tuyết đều không ngừng, quả thực là một đứa trẻ ngoan hiếm có.”
Mộ Miên Miên nghe cái tên này quen quen, bé cau mày suy nghĩ rất nhanh.
Sau một lúc lâu bé mới nhớ tới.
[Tư Đồ Hoài Vũ, hắn là một kẻ xấu xa, là tên da^ʍ tặc háo sắc, cùng các tỷ tỷ trong phủ chơi đùa, mỗi lần chơi qua các tiểu tỷ tỷ đều sẽ bị thương, sẽ khóc.]
[Đại cữu cữu đừng bao giờ chọn Tư Đồ Hoài Vũ làm nhi tử.]
Tư Đồ Hoằng có chút kinh ngạc.