Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi

Chương 6

Hà Tuyết Khanh gật đầu coi như đáp lại câu hỏi trước đó của Bùi Vân Tùng, sau đó nói tiếp: "Tôi bị làm sao vậy?"

Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Bùi Vân Tùng: "Ngất xỉu."

Hà Tuyết Khanh: "Vậy chúng ta đang đi đâu? Đi bệnh viện à?"

Bùi Vân Tùng: "Ừm."

Hà Tuyết Khanh nghĩ ngợi, dù y tế thời điểm này không phát triển, nhưng cô vừa mới xuyên không, đi kiểm tra một chút cũng không phải không nên.

Có điều, cô ngất xỉu ngay tại đám cưới, nghĩ đến danh tiếng của người đàn ông này, bây giờ không biết trong đội sản xuất đã đồn thổi ra sao rồi.

Cô muốn hỏi nhưng lại sợ chạm đến nỗi đau của anh, nên đành im lặng.

Thực ra, vừa tỉnh lại đã có thêm một người chồng hờ, bản thân cô cũng vẫn còn đang ngơ ngác.

Thấy Hà Tuyết Khanh không có gì muốn nói tiếp, Bùi Vân Tùng lại quay người tiếp tục lái xe bò.

---

Đến bệnh viện, Hà Tuyết Khanh mới biết mình nghĩ nhiều rồi.

Thời này không phải y tế không tốt, mà là quá tệ.

Nhất là ở một huyện nhỏ không phát triển, còn chẳng bằng trạm y tế ở đời sau.

Dù sao thì Hà Tuyết Khanh vào thế nào lại ra thế đó, bác sĩ chỉ nói một câu cô bị thiếu máu, rồi đưa cho cô một tờ giấy, bảo cô có thể dùng nó để đến hợp tác xã cung ứng mua đường đỏ và trứng gà.

Hà Tuyết Khanh: "..."

Cô đành cùng Bùi Vân Tùng đến hợp tác xã cung ứng mua đường đỏ và trứng gà, sau đó trở về.

Trên đường hai người không nói gì.

Khi về đến đội sản xuất, trời đã tối đen như mực.

Hà Tuyết Khanh không quen với hoàn cảnh này, khi xuống xe, cô bị vấp ngã, suýt chút nữa thì té.

Eo thon của cô bị một đôi tay to lớn giữ chặt, sau khi chắc chắn cô đã đứng vững, giọng Bùi Vân Tùng mới vang lên: "Đứng yên, tôi đi lấy đèn."

Hà Tuyết Khanh gật đầu, "Được."

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Vân Tùng dần xa, rồi tiếng anh mở cửa, không lâu sau, trước mắt xuất hiện một tia sáng.

Hà Tuyết Khanh nheo mắt lại một chút, nhìn về phía ánh sáng, bóng dáng Bùi Vân Tùng từng bước tiến lại, đứng trước mặt cô.

Anh cúi đầu nhìn cô, không nói gì, nhưng Hà Tuyết Khanh có cảm giác như anh đang bảo: "Đi thôi."

Hà Tuyết Khanh bỗng hiểu tại sao mọi người ở đây lại có chút sợ anh.

Anh rất cao, nét mặt góc cạnh, thêm vết sẹo dữ dằn kia nữa, nhìn chằm chằm vào bạn mà không nói một lời, quả thật khiến người khác không biết phải đối diện thế nào.

Hà Tuyết Khanh theo sau Bùi Vân Tùng vào trong nhà.

Anh tắt đèn pin, thay bằng đèn dầu, rồi đi vào bếp.

Một lát sau, anh quay lại, mang theo hai cái bánh bao và một bát canh đặt trước mặt cô, "Ăn đi."

Hà Tuyết Khanh ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Tùng, nhưng anh đã đi mất.

Từ lúc xuyên không đến bây giờ, Hà Tuyết Khanh thực sự chưa ăn gì, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cô lập tức réo lên.

Cô cầm bát uống một ngụm canh, mùi vị không được ngon như cô tưởng.

Nhạt nhẽo, thậm chí có chút tanh.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nó rất ngon.

Vì kể từ khi bệnh tình của cô trở nặng, đã lâu rồi cô không được nếm mùi vị của đồ ăn.

Cô lại bẻ một miếng bánh bao bỏ vào miệng, nhai chậm rãi, cảm nhận vị ngọt của bột mì.

Cô nhấm nháp từng chút một, cho đến khi Bùi Vân Tùng từ bếp đi ra lần nữa, thì cô mới ăn được nửa cái bánh bao, và bát canh vẫn còn hơn nửa.