Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi

Chương 5: Sao chổi

Thời đó, mê tín phong kiến vẫn còn phổ biến, nhất là ở vùng quê mà trình độ văn hóa trung bình không cao, thậm chí hầu như không có ai được học hành.

Mẹ kế của Bùi Vân Tùng khi ấy đang mang thai, thấy chồng chết bất đắc kỳ tử, vốn dĩ đã không vừa mắt anh, nên suốt ngày mắng anh là sao chổi, trước hại chết mẹ, sau hại chết cha, ai ở cùng anh đều gặp xui xẻo.

Rất nhanh, lời đồn đó lan ra khắp nơi.

Khi ấy nhà họ Bùi vẫn chưa tách hộ, cả đại gia đình ăn chung một nồi cơm.

Cả hai người bác của Bùi Vân Tùng đều cảm thấy anh không may mắn, liền ồn ào đòi chia nhà.

Họ không muốn sống chung với Bùi Vân Tùng, mẹ kế của anh càng không đồng ý, bà ta liền thu dọn đồ đạc trong nhà, nghênh ngang mang theo cái bụng đi lấy chồng khác.

Nhà họ Bùi vì chuyện này mà ầm ĩ một thời gian, cuối cùng vẫn tách hộ, Bùi Vân Tùng bị bỏ lại cho ông bà nội.

Anh còn có hai chị gái, một người tên Bùi Xuân Hồng, một người tên Bùi Xuân Nguyệt.

Hai người này, một lớn hơn anh ta bảy tuổi, một lớn hơn bốn tuổi.

Khi đó, không chỉ hai người bác của Bùi Vân Tùng tin rằng anh là sao chổi, mà cả hai chị gái cũng vậy.

Mẹ kế tái giá, Bùi Xuân Hồng và Bùi Xuân Nguyệt nhất quyết đi theo mẹ kế, sau này còn đổi sang họ khác, giờ họ là Hàn Xuân Hồng và Hàn Xuân Nguyệt.

Hai chị em từ đó dường như không còn liên lạc với bên này nữa.

Còn về Bùi Vân Tùng, anh cứ thế mang tiếng sao chổi và sống cùng hai ông bà già.

Những năm đầu, cuộc sống còn tạm ổn.

Sau đó, do ảnh hưởng của cuộc đại nhảy vọt, tình hình trở nên khó khăn.

Hai ông bà không qua khỏi khoảng thời gian đó.

Danh tiếng sao chổi của Bùi Vân Tùng lại bị nhắc đến, khi ấy hầu như ai cũng xa lánh anh, thậm chí nhìn anh một cái cũng sợ gặp xui xẻo.

Sau đó Bùi Vân Tùng an táng hai ông bà, ở nhà đến khi đủ mười sáu tuổi thì nhập ngũ.

Anh đi liền tám năm.

Tám năm sau, tức là năm 1972.

Bùi Vân Tùng xuất ngũ trở về, không được chính quyền sắp xếp việc làm, bản thân lại nghèo rớt mồng tơi, chẳng giống người đã đạt thành tích gì trong quân đội.

Rất nhiều người đồn đoán rằng thực ra anh đã gây ra chuyện nên bị đuổi khỏi quân đội, hoặc có khi chưa từng thực sự đi lính, chỉ đi lang bạt bên ngoài, nhưng Bùi Vân Tùng chưa từng giải thích.

Anh chỉ lặng lẽ làm việc, ra đồng, không nói nhiều, cũng không giao tiếp với ai.

Thực ra, anh cứu nguyên chủ, hoàn toàn là do lòng tốt, nhưng lại không ngờ mang về cho mình một phiền toái lớn như vậy.

Trong cuốn tiểu thuyết này, có thể nói chỉ có anh là bị cuốn vào một cách bất đắc dĩ.

Về sau, nguyên chủ vì xen vào mối quan hệ giữa Điền Văn Tú và Ninh Trí Viễn, cuối cùng rơi vào cảnh thân bại danh liệt, chính người đàn ông này đã giúp cô ấy một tay.

Hà Tuyết Khanh nghĩ ngợi, ngồi dậy từ xe bò, nhìn theo bóng lưng người đàn ông, gọi một tiếng: "Bùi Vân Tùng."

Bùi Vân Tùng dừng xe bò lại, quay đầu, "Tỉnh rồi."

Hà Tuyết Khanh nhìn khuôn mặt người đàn ông.

Trong sách miêu tả, anh có đôi lông mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, làn da ngăm đen, có một vết sẹo kéo dài từ xương mày trái đến tận khóe mắt, khiến khuôn mặt vốn đã có vẻ dữ dằn lại thêm vài phần hung tợn, dù không thích nói chuyện, người bình thường nhìn vào cũng sẽ sợ hãi đôi chút.

Hà Tuyết Khanh lại cảm thấy nửa đầu miêu tả còn khá bình thường, nhưng nửa sau thì cô không thấy có gì đáng sợ cả.

Từ ký ức của nguyên chủ và diễn biến trong cuốn tiểu thuyết, người đàn ông này không phải là người xấu.