Mọi chuyện liên quan đến Thu Xu Chi, Nguyệt Quán Nghi đều rất nhạy cảm, phản ứng của Tần Khuynh tất nhiên không thể thoát khỏi mắt hắn.
Tần Khuynh sinh ra đã có mỹ mạo xinh đẹp, hơn nữa tâm tư kín đáo, nắm quyền thế trong tay, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người nam nhân ở thâm cung, chờ đợi nữ nhân yêu thương.
Nam nhân trong hậu cung cô độc, ngoài Hoàng Thượng, hắn thậm chí còn không được gặp nữ nhân khác, dù Tần Khuynh có thể dự triều nghị sự nhưng những người hắn thấy cũng chỉ là các nữ nhân già nua.
Nhưng Thu Xu Chi thì khác, nàng trẻ tuổi, xinh đẹp, phong nhã, khiến tất cả nam nhân trong kinh thành say mê, huống hồ là một lão già nhiều năm không được nữ nhân yêu thương.
Chẳng lẽ, hắn động lòng?
Trên đường về Phượng Dương Các, suy nghĩ táo bạo này đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.
Nguyệt Quán Nghi càng nghĩ càng thấy có lý, cái vạt áo trắng của hắn bị nắm chặt đến nhăn nhúm, hắn hồi tưởng lại những lần gặp gỡ Thu Xu Chi đến bây giờ.
Trong nháy mắt, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Không trách, hắn có thể thúc đẩy chức quan của Thu Xu Chi lên nhanh như vậy, hóa ra trong đó lại ẩn chứa một cái xấu xa tâm tư bất chính cùng thúc đẩy.
Thái Hậu đương triều, rõ ràng đã phụng dưỡng tiên đế, lại có ý đồ dâʍ ɖu͙© với quan viên trẻ tuổi.
“Hoang đường, hoang đường,”
Trường An đợi mãi đợi mãi, cuối cùng đợi được Nguyệt Quán Nghi trở về, nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong miệng luôn lẩm bẩm.
"Điện hạ, chuyện gì hoang đường?" Hắn không nhịn được hỏi.
Nguyệt Quán Nghi ngẩng đầu, nhìn Trường An, ánh mắt hồn nhiên không biết gì, ngón tay hắn đột nhiên run lên, như không thể chịu đựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai mắt làm cho người ta sợ hãi đáng sợ.
Hắn đẩy Trường An ra, tự mình khóa trái cửa phòng, mặc kệ Trường An ở bên ngoài gõ cửa.
Hắn lao vào giường, cẩn thận lấy ra chiếc khăn tay được cất giữ cẩn thận, như điên cuồng, trong mắt tràn đầy căm hận, đôi mắt âm u lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Tàn hoa bại liễu, cũng dám vọng tưởng, hạ tiện!”