Hậu Cung Tiền Triều: Tu La Tràng

Chương 39: Phát hiện (1)

Hai người cùng ngồi trong đình hóng gió ở hồ hoa sen, Tần Khuynh hỏi tình hình hiện nay của Điền Vương: “Ngươi chưởng quản Cẩm Y vệ giám thị nhất cử nhất động của các quan lại vậy ngươi có biết gần đây phía Khương Tự có động tĩnh gì hay không?”

Nguyệt Quán Nghi đáp: “Từ ngày ấy thượng triều, Khương Tự đã gửi một bức mật thư đến phủ Điền Vương, tuy không rõ nội dung nhưng hẳn là liên quan đến chuyện nộp cống phẩm về triều đình.”

Tần Khuynh khẽ vẫy chiếc quạt xếp: “Họ Khương quả nhiên không bình thường, dù có che giấu giả trang dịu ngoan, nhưng vẫn lộ ra tâm tư bất chính.”

“Tất cả địa vị tôn quý của họ Khương đều là do hoàng đế ban cho, ngồi trên vương vị lâu rồi, cứ tưởng mình là hoàng thân quốc thích, lúc quốc khố Đại Khải trống rỗng, nàng lại vẫn tham lam vô độ, cố tình chúng ta lại không thể động đến nàng…”

Nguyệt Quán Nghi trầm giọng: “Phụ hậu, nếu Điền Vương nhất quyết không chịu nhả bạc thì sao?”

Tần Khuynh không trả lời, khẽ vẫy quạt xếp, như đang suy nghĩ điều gì.

Nguyệt Quán Nghi thấy Tần Khuynh im lặng, khẽ nhíu mày: “Nếu ngoài Điền Vương, có cách nào khác để nhanh chóng thu được bạc thì tốt rồi.”

Cách nào khác?

Khuôn mặt cốt cách bạch ngọc của Tần Khuynh trong nháy mắt khựng lại, vẻ mặt ôn hòa thoáng sáng lên.

Huyện Diên Thuận không phải có mỏ bạc sẵn sàng khai thác sao?

Thu Xu Chi đang điều tra vụ trộm quặng ở đó, nếu nàng xử lý tốt, hoàn toàn có thể bù đắp vào kho bạc.

“Nói đến, Huyện Diên Thuận, nơi dưới quyền quản lý của Phủ Thuận Thiên, thực ra có một mỏ bạc.”

Nguyệt Quán Nghi ánh mắt lóe lên một tia ý đồ, hắn cố ý đợi ở Ngự Hoa Viên, dẫn dắt Tần Khuynh nói về chuyện thiếu hụt ngân khố, chính là để chờ những lời này.

Hắn phái đi ám vệ tới báo, Thu Xu Chi ở Huyện Diên Thuận đang gặp khó khăn.

Những quan viên và dân làng bề ngoài phục tùng nàng, nhưng thực chất lại như mạng nhện, kìm hãm nàng trong đó.

Hơn nữa nàng ở triều đình chưa có chỗ dựa, Cố Trịnh lại cố tình gây khó dễ.

Nàng không có binh quyền, cũng không có quyền lực, chỉ là một chức danh người quản lý Phủ Thuận Thiên vô dụng, cho dù có tài năng cũng khó phát huy.

Tuy hắn là chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, nhưng cũng không thể can thiệp vào chuyện Phủ Thuận Thiên, dù lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể âm thầm phái ám vệ bảo vệ Thu Xu Chi, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở Tần Khuynh, đừng quên Thu Xu Chi.

Hắn muốn mượn tay Tần Khuynh, cứu nàng ra khỏi vũng bùn.

Tần Khuynh đương nhiên không quên Thu Xu Chi, từ khi nàng đi, trong lòng hắn luôn cảm thấy trống vắng, giống như nàng mang cả trái tim hắn đi vậy.

Nhưng hắn ở thâm cung, mọi tin tức đều phải dựa vào thám tử báo cáo.

Hắn là Thái Hậu, không thể suốt ngày sai người theo dõi một nữ tử chưa lập gia thất, nếu chuyện này truyền ra, chính hắn sẽ bị lời ra tiếng vào. Tuy nhiên hắn có quyền thế vững vàng, những người đó không dám bàn luận nhiều.

Nhưng Thu Xu Chi thì khác? Lời đồn đãi về việc một nữ tử dựa vào sắc đẹp để thăng quan tiến chức sẽ trở thành sự thật.

Điều đó sẽ đặt phẩm giá của nàng, một nữ nhân thanh cao như vậy xuống bùn?

Hắn không muốn nàng vì hắn mà chịu đựng những lời đồn nhơ nhuốc như vậy.

“Huyện Diên Thuận chuyện mỏ bạc, thần cũng nghe nói, hình như khó giải quyết lắm.” Nguyệt Quán Nghi nói.

“Quả thật khó giải quyết, nhưng ai gia đã phái người đi điều tra.” Tần Khuynh nhìn về phía hắn, nói: “Người đó ngươi từng gặp qua, Thu Xu Chi.”

Nguyệt Quán Nghi giả vờ nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi tỏ vẻ nhớ ra: “Chính là Thám Hoa ở tiệc Quỳnh Lâm sao?”

Tần Khuynh gật đầu: “Phải.”

Nguyệt Quán Nghi tỏ vẻ lo lắng: “Những người dân ở Huyện Diên Thuận rất hung hãn, nếu Thu đại nhân quyết tâm xử lý vụ trộm quặng, khiến họ tức giận, sợ là sẽ xảy ra chuyện.”

Tần Khuynh ánh mắt thâm trầm: “Ý ngươi là gì?”

“Những người đó dựa vào trộm quặng mà giàu lên, Thu đại nhân sẽ cắt đứt nguồn lợi của họ, nếu họ liều mạng, sợ là sẽ bất lợi cho Thu đại nhân.”

“Ý ngươi là, họ muốn gϊếŧ nàng?” Sắc mặt Tần Khuynh khó coi.

“Nơi đó hoang vu dễ sinh ra những người dân hung ác, nghe nói trước kia có mấy quan viên bị phái đến Huyện Diên Thuận, vì thủ đoạn quá quyết liệt mà bị thương, khó tránh khỏi lần này họ sẽ tái diễn chuyện cũ.” Nguyệt Quán Nghi thấy phản ứng lo lắng của Tần Khuynh, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

“Họ dám!” Tần Khuynh nện mạnh chiếc quạt xếp xuống bàn đá, thanh tre gãy vụn, mặt quạt dát vàng bị hỏng.

“Mệnh quan triều đình sao có thể bị những người dân đó hại? Ngày mai, không, ngay lập tức ngươi xuất phát đến Huyện Diên Thuận, nói là theo ý chỉ của ai gia, cùng Thu Xu Chi đốc thúc vụ án này.” Tần Khuynh nén giận, thấp giọng quát.

“Nhi thần tuân chỉ.” Nguyệt Quán Nghi mừng thầm trong lòng, hắn cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh Thu Xu Chi.

Nhưng giọng điệu và thái độ của Tần Khuynh khiến hắn cảm thấy khó chịu.