Chu Hổ cười lớn: “Tỷ nhi, mau đi gọi lão gia nhà các ngươi mang rượu ngon đồ ăn ngon lên hết, chiêu đãi Thu đại nhân.”
Thu Xu Chi tưởng rằng ở làng quê nghèo khó, đồ ăn sẽ không ngon, nhưng nàng lại xem thường những phú hộ này, những người sẵn sàng dùng bạc làm tiền đánh bạc.
Món ăn được bưng lên từng mâm từng mâm, thịt kho tàu, chân giò, vịt hầm gạo nếp, nồi hầm hải sâm, hấp vây cá, cua thịt lựu, gà rừng, thỏ rừng, trứng muối, đủ các món ngon bày đầy bàn, ngay cả rượu cũng là rượu nam tử hồng hạng sang.
Thức ăn này, ngay cả nàng, một quan viên ngũ phẩm cũng thấy xa hoa.
Trước kia nàng phụng dưỡng tiểu hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, Nguyệt Thâm từ nhỏ đã biết cần kiệm, tuyệt đối không lãng phí.
Nếu biết một người dân bình thường lại sống tốt hơn nàng như vậy, nàng sẽ có tâm trạng như thế nào?
Nàng cúi đầu, lòng đầy phiền muộn.
“Đại nhân cúi đầu làm gì? Chẳng lẽ thức ăn này không vừa ý?”
Thu Xu Chi cười lắc đầu: “Ta chỉ không quen ăn nhiều dầu mỡ.”
“Dễ thôi.” Chu Hổ hét lớn: “Mau mang canh tam tiên mộc tê lên, bày biện cái gì!”
“Tới.” Giọng nói yếu ớt mang theo sợ hãi truyền đến, rèm cửa bị kéo lên, một nam tử nhỏ nhắn mềm mại, tay cầm bát canh tam tiên mộc tê, run rẩy bước vào, mái tóc dài rối bời che không hết vẻ hoảng sợ trong mắt.
Thu Xu Chi hơi giật mình, hóa ra là hắn —— Nhụy Châu.
Vài tháng ngắn ngủi, thiếu niên kiêu mị ưa nhìn, lại bị tàn phá thành bộ dạng như vậy.
Đầu hắn luôn cúi thấp không dám ngẩng lên, cho đến khi đi đến gần nàng, mới phát hiện người Chu Hổ phát động toàn thôn chiêu đãi khách nhân lại chính là Thu Xu Chi.
Nhụy Châu trợn tròn mắt không tin.
Rầm ——
Bát sứ rơi xuống đất vỡ tan, nước canh bắn tung tóe, văng lên nửa người nàng.
“Mẹ nó, bồi tiền đi!” Chu Hổ mắng to, giơ chân đá thẳng vào bụng hắn.
Nhụy Châu bị nàng đạp ngã xuống đất, ôm bụng, mặt tái nhợt.
“Chỉ là một bát canh thôi, đừng đánh.” Thu Xu Chi ra tiếng can ngăn.
Chu Hổ không nghe, tiếp tục đạp vào lưng hắn vài cái.
Nhụy Châu như ngươi chim bị gãy cánh, chỉ có thể nằm trên đất, chịu đựng sự hung bạo, thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, tháng trước còn nhảy múa vui vẻ trước mặt nàng, giờ lại bị người giày vò trong bùn.
“Đừng đánh!” Thu Xu Chi thật sự không nhìn nổi, túm lấy tay Chu Hổ.
“Đại nhân, đây là chuyện nhà của ta người đừng xen vào. Hắn làm nam nhân của ta, tên này thiếu đòn, đánh hai cái là sẽ ngoan” Chu Hổ không để bụng nói.
Thu Xu Chi cố nén giận: “Hắn là nam nhân của ngươi thì ngươi cùng không thể đối với hắn như vậy.”
Chu Hổ kinh thường nói: “Nam nhân này ta tốn số tiền lớn mua về chính là để hẩu người, một cái đồ vật muốn chơi lăn lộn sao thì chơi thôi. Ta không thể đánh hắn, chẳng lẽ còn muốn đem hắn thờ thành Bồ Tát cung phụng.”
Nói xong nàng còn từ bên ngoài cấm đến một cây kiềm dùng để nhóm lửa mang vào, chuẩn bị dạy dỗ Nhụy Châu.
Thu Xu Chi trực tiếp kéo Nhụy Châu về phía sau lưng mình, hai mắt lạnh băng: “Chỉ có kẻ yếu mới có thể bắt nạt kẻ yếu hơn.”
Kỷ Mi cầm dao, đứng cạnh Thu Xu Chi: “Ngươi có uy tín ở làng, bắt nạt nam nhân của mình thì có bản lĩnh gì? Có năng lực thì bắt những kẻ trộm đi.”
Chu Hổ nổi giận, gân xanh nổi lên trên trán, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ tợn.
“Đại nhân quản nhiều chuyện, Chiêu Muội là đàn ông của ta, chuyện nhà ta, các ngươi can thiệp làm gì?”
“Ta là quan viên Đại Khải, hắn là dân Đại Khải, tại sao ta không được quản?” Thu Xu Chi khoanh tay, đột nhiên thay đổi vẻ hiền hòa, sự cao cao tại thượng tỏa ra.
“Lần này Chu Hổ nóng nảy, đại nhân dạy bảo đúng, thật sự là nàng sai rồi. Nhưng người một nhà sao phải ồn ào muốn sống muốn chết, vợ chồng cãi vã rồi lại hòa, Chiêu Muội, ngươi cũng không trách Chu Hổ đúng không?”
Đới Vân cười hì hì nhìn về phía Nhụy Châu co rúm lại sau lưng Thu Xu Chi.
Nhụy Châu vừa thấy nàng liền sợ hãi, gật đầu run rẩy.
Đới Vân vỗ tay: “Thấy chưa, hòa thuận rồi, vui vẻ ngay này.”
Thu Xu Chi trầm mặt không nói, bạo lực gia đình không bao giờ là vui vẻ, nàng muốn đưa Nhụy Châu đi, nhưng hắn là tiểu thị của Chu Hổ, nàng cũng không thể làm gì, chỉ cần Chu Hổ không bỏ hắn, hắn sẽ mãi mãi là công cụ để Chu Hổ trút giận.
Nhưng nàng càng lo lắng về cuộc sống sau này của Nhụy Châu, hôm nay nàng giúp hắn, khó bảo toàn khi nàng đi rồi, Chu Hổ sẽ không tra tấn Nhụy Châu nặng nề hơn.
“Theo luật pháp Đại Khải, thê tử ẩu đả trượng phu phải bị trừng phạt.” Nàng trầm giọng nói.
Chu Hổ trong lòng dậy sóng: “Ta chỉ là dạy dỗ nam nhân của ta thôi, đâu phải đánh người ngoài, sao lại phải đi xử tội?”
Thu Xu Chi đột nhiên chìm vào suy nghĩ.
Người bạn đời, cho dù bị đánh, cũng chỉ có thể dùng từ ‘ chuyện nhà’ để che giấu sự xấu hổ, còn không bằng người xa lạ.
Nàng chua xót trong lòng: “Nam nhân cũng là người, lần này ta tha cho ngươi, nếu sau này ta thấy ngươi đánh hắn nữa, ta sẽ xử lý theo luật pháp.”