Hậu Cung Tiền Triều: Tu La Tràng

Chương 5: Mưu kế (1)

Thu Xu Chi kéo Thu Cừ Sương về đến nhà, nhớ lại lời mời của Khương Tự, muốn nàng đến câu lan viện vui chơi. May mắn lúc đó nàng không đồng ý, giờ mới may mắn thoát được một kiếp.

Tần gia quyền uy ngập trời, có Thái Hậu chống lưng, việc con gái của họ gϊếŧ người chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng chuyện nhỏ này, lại nháo cho cả kinh thành biết, còn phải xuất động Cẩm Y Vệ, chứng tỏ chuyện không đơn giản, có người muốn lật đổ Tần Thư.

Tần gia muốn giúp Tần Thư trốn tránh trách nhiệm, chắc chắn sẽ tìm người chịu tội thay.

Nhưng người đang ở cùng Tần Thư trong Túy Tâm Lâu lúc nãy chính là con gái của Điền Vương, một vị "tôn đại phật khác", không thể dễ dàng động đến. Tất nhiên không thể vu oan giá họa cho Khương Tự.

Nhưng nếu Thu Xu Chi lúc đó cùng đi thì nàng sẽ dễ dàng trở thành gánh tội và bị tống vào ngục.

Thu Xu Chi uống một ngụm trà lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi. Các đảng phái trong triều đình đang tranh đấu quyết liệt, một bước lỡ là vạn kiếp bất phục. Từ nay về sau, nàng phải cẩn thận hơn nữa.

Nguyệt Quán Nghi ngồi trên xe ngựa, mơ màng trở về cung điện. Trăng khuyết mây thưa, đèn cung điện sáng rực.

"Điện hạ, nghỉ ngơi đi." Trường An băng bó vết thương cho hắn, nói.

Nguyệt Quán Nghi cầm chiếc khăn tay của Thu Xu Chi, ánh mắt âm u nay tan biến trong nháy mắt, si mê nhìn chằm chằm vào nó.

Hắn nhìn sang bên cạnh, bên trên bàn đặt bình bạch ngọc dưỡng hạnh hoa, chất dinh dưỡng bị hao hụt, hạnh hoa héo úa, cánh hoa rơi rụng trên bàn, cành cây khô điêu tàn.

Trường An kinh ngạc nhìn Nguyệt Quán Nghi cầm cành cây khô như báu vật, ánh mắt thành kính, hỗn loạn trong đó là sự ham muốn của người phàm tục muốn chạm tay đến thần minh trong lòng.

Trường An cuối cùng hiểu rõ, chỉ cần liên quan đến Thu Xu Chi, cho dù là vật chết, trong mắt Trưởng hoàng tử cũng là báu vật quý giá.

Từ nay về sau, gặp được Thu Xu Chi, hắn phải cẩn thận trong lời nói và hành động, không thể đắc tội nàng.

Hôm sau, triều đình, chuyện Trạng Nguyên nương tử gϊếŧ người trở thành điểm nóng bàn tán của các quan lại.

Tần gia dẫn đầu, bên phe của họ nỗ lực giúp Tần Thư trốn tránh trách nhiệm, không chú ý tới sự phẫn nộ của dân chúng, thậm chí muốn tha cho nàng.

Phe chính trực yếu thế, không dám đối đầu trực tiếp với Tần gia, chỉ có thể thoái nhượng đùng đẩy. Điều này càng cổ động khí thế của Tần gia.

"Đàn chuột nhắt vô năng!" Trong ngự thư phòng, Nguyệt Thâm đập bàn, giận dữ.

Thu Xu Chi đến Ngự thư phòng, chuẩn bị hầu giảng cho hoàng đế, thì thấy người hầu Ngọc Diệp đang nâng tay che trán, máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.

"Vương đại nhân làm sao thế?" Thu Xu Chi lo lắng hỏi.

Vương đại nhân kéo tay nàng: "Thánh thượng đang nổi giận, ngài hãy bảo trọng thân thể!"

Nổi giận? Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Tần Thư.

Nàng đẩy cửa vào, tiểu hoàng đế mặc triều phục, ngồi ngã trên bậc thang, xung quanh không có một bóng người, căn phòng lớn tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thu Xu Chi tiến tới đỡ tay nàng, ôn nhu nói: "Trên mặt đất lạnh, bệ hạ hãy cẩn thận thân thể."

"Thu Xu Chi?" Nguyệt Thâm chậm rãi ngẩng đầu, sự giận dữ vừa rồi bị dập tắt, tóc của nàng rơi xuống, che khuôn mặt.

"Thần đỡ ngài lên." Nàng cúi đầu, mái tóc dài đen mượt rơi xuống, mùi hương thanh tao quanh quẩn bên người nàng.

Nguyệt Thâm dựa vào sức lực của nàng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Nếu là Ngọc Diệp vừa rồi nhìn thấy chắc chắn sẽ bị choáng váng.

Nguyệt Thâm có tật sạch sẽ nghiêm trọng, ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả người hầu phục vụ bên cạnh nàng cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước khi đến gặp, còn phải dùng hương để khử mùi trong một giờ.

Dù đã làm được những điều này thì Nguyệt Thâm vẫn rất ghét bỏ.

Không ngờ đến Thu Xu Chi, không chỉ không gây ra sự ghét bỏ của Nguyệt Thâm, ngược lại còn có thể tiếp xúc tự nhiên với nàng, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.

Nguyệt Thâm ngồi trên ghế, vỗ vào cổ tay vừa bị Thu Xu Chi chạm vào, nhìn nàng đang phục vụ bên cạnh mình, ôn hòa, nhã nhặn, như một bể nước trầm tĩnh, sự bực tức trong lòng nàng cùng từ đó lặn xuống.

Thiên tử hầu giảng là giảng bốn cuốn kinh điển cho hoàng đế, Thu Xu Chi mở cuốn "Dịch Kinh", chuẩn bị bắt đầu công việc của mình.

Nguyệt Thâm đè cuốn sách trong tay nàng, ngón tay đặt lên tay nàng, hỏi: "Thu khanh, ngươi biết chuyện lớn gần đây trong triều chứ?"

"Bệ hạ nói đến chuyện của Trạng Nguyên Tần Thư?"

"Hiện giờ Tần gia muốn tha cho Tần Thư, nhưng dân chúng phẫn nộ, muốn trả thù cho hoa khôi. Thiên tử phạm pháp, cũng như thứ dân, nếu không cho dân chúng một lời giải thích, trẫm làm sao có thể ngồi trên ngôi vị này được nữa! Ngươi nói trẫm nên làm sao?"

Đây là một câu hỏi không có lời giải. Không nên để một học sĩ Hàn Lâm Viện như nàng phát biểu ý kiến. Nguyệt Thâm hỏi như vậy là đang thử thái độ của nàng, xem người trước mặt có phải trung thành với nàng hay không.

Phòng thư trở nên tĩnh lặng, Thu Xu Chi im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Thần cảm thấy có thể tha cho Tần Thư."