Tiếng tranh cãi một hồi đè nặng một hồi, đám đông xôn sao.
Tần Thư hai mắt đỏ ngầu giãy giụa: “Buông ta ra, để mẫu thân ta biết nhất định sẽ không tha cho cả nhà ngươi!”
“Trạng Nguyên nương tử thật có uy quyền nha!”
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm, xen lẫn một tia âm lãnh, đám đông đang náo loạn nhìn đến người đến thì lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.
Tần Thư trong mắt chứa đầy tơ máu: “Hóa ra là ngươi, ngươi đã sớm tính toán để hại ta phải không?”
Nguyệt Quán Nghi khuôn mặt lạnh băng như tuyết trắng trên núi, cả con ngươi cũng lộ ra âm lãnh khϊếp người: “Trạng Nguyên nương tử gϊếŧ người, đây là chuyện lớn, lập tức đưa nàng vào ngục, chờ bệ hạ phán xét.”
Tần Thư vừa nghe đến ngục, gào thét: “Ta không có gϊếŧ người! Nguyệt Quán Nghi ngươi dám bắt ta vào ngục, mẫu thân ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nguyệt Quán Nghi lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt âm hiểm như hòa hợp với con thú hung dữ thêu trên y phục của hắn.
Tần Thư lập tức như băng tan chảy, toàn thân lạnh buốt.
“Còn không nhanh đưa phạm nhân xuống đi!” Phó thủ Trường An bên cạnh quát lớn.
Tần Thư không cam lòng, cố sức thoát khỏi sự khống chế của quan binh, lao đến trước mặt Nguyệt Quán Nghi, móng tay sắc nhọn khảm sâu vào da thịt: “Ngươi cái nam nhân ti tiện, ngươi có được địa vị ngày hôm nay không phải là nhờ nịnh bợ mẫu thân ta sao, ngươi dám bắt ta, mẫu thân ta nhất định sẽ làm ngươi thân bại danh liệt!”
“Làm càn!” Trường An đá bay nàng xuống đất.
Móng tay nàng khảm vào lòng bàn tay Nguyệt Quán Nghi, máu tươi chảy ra, để lại một vết rách sâu.
Quan binh cùng nhau áp giải Tần Thư, đưa nàng về ngục. “Về!” Nguyệt Quán Nghi nhìn chằm chằm bàn tay bị thương, vung tay lên, nhảy lên xe ngựa. Da thịt bị rách, chỗ bị Tần Thư chạm vào khiến hắn ghê tởm đến cực điểm.
“Điện hạ......” Trường An bỗng nhiên nói.
“Còn có chuyện gì?” Nguyệt Quán Nghi trầm giọng quát, ánh mắt âm lãnh thâm sâu.
“Thu đại nhân ở đây.” Trường An chỉ tay.
“Thu ——”
Trong cả triều văn võ không có ai họ Thu, duy chỉ có......
Nguyệt Quán Nghi đầu gối run lên, suýt nữa ngã khỏi xe ngựa.
Nhìn Thu Xu Chi đang ôm một nam nhân trong lòng ngực, chen chúc trong đám đông, hắn không khỏi nắm chặt y phục: “Mau mời Thu đại nhân lên xe ngựa, đừng để những tiện dân đó va chạm vào Thu đại nhân.”
Hắn nhảy xuống ngựa, bước chân khẩn trương, máu đen trên tay cọ vào y phục, sợ những vết máu bẩn này làm ô uế mắt Thu Xu Chi.
Trường An nhìn vẻ khẩn trương của Nguyệt Quán Nghi liền hiểu rõ vị ‘Thám Hoa nương tử’ này chắc chắn là người đặc biệt trong lòng điện hạ.
Hắn vội vàng đi theo bên cạnh Nguyệt Quán Nghi, lúc này Mã Cần còn chưa phát hiện ánh mắt ngày càng âm trầm của Nguyệt Quán Nghi.
Trường An giận dữ quát: “Cái tên mắt mù này, ngay cả người giảng thư cho thiên tử Thu đại nhân cũng dám ngăn cản!”
Mã Cần vừa quay đầu lại, bị ánh mắt sắc bén của Nguyệt Quán Nghi làm cho hoảng sợ, theo bản năng quỳ xuống đất dập đầu: “Hạ quan không biết, cầu điện hạ tha tội!”
Nguyệt Quán Nghi không thèm nhìn Mã Cần, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào Thu Xu Chi, hắn lặng lẽ đi đến trước mặt nàng, định hành lễ: “Thuộc hạ vô tri, quấy nhiễu tới ngài, thỉnh ngài tha tội.”
Thu Xu Chi hoảng sợ, vội vàng đỡ cổ tay của hắn, da thịt chạm vào nhau, Thu Xu Chi như có cảm giác cầm khối băng.
Tay hắn thật lạnh, xương cốt rất nhẹ, như chạm vào liền sẽ bị bóp nát, khiến nàng không thể không cẩn thận.
“Điện hạ coi trọng, ngài là thiên kim chi tử, sao có thể hành lễ với hạ quan.”
Không nói đến thân phận tôn quý vô cùng của Nguyệt Quán Nghi thì nam nữ có khác nên Thu Xu Chi khẽ chạm nhẹ rồi nhanh chóng thu tay lại, lại không biết Nguyệt Quán Nghi đang nắm chặt cổ tay áo, khi nàng buông tay, tay hắn run rẩy như bị nước sôi dội vào.
Lời nói xa cách của Thu Xu Chi khiến sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của hắn càng thêm tái nhợt, vừa rồi hắn truy đuổi Tần Thư, ánh mắt tàn nhẫn độc ác chắc chắn đều bị Thu Xu Chi nhìn thấy.
Cái gì là Trưởng Hoàng Tử, Cẩm Y vệ chỉ huy sứ, trước mặt Thu Xu Chi, Nguyệt Quán Nghi chỉ là một nam nhân bình thường, mong muốn duy nhất là lấy lòng nàng.
Nhưng một người nam tử cả ngày ra ngoài làm việc, lại độc ác như quỷ dữ, bất cứ nữ tử nào cũng đều muốn tránh xa.
Thu Xu Chi chắc chắn cũng xem hắn như vậy.
Nghĩ đến Thu Xu Chi khinh thường mình trong lòng, hắn cảm thấy tim như bị dao đâm, máu tươi đầm đìa, thậm chí đứng thẳng cũng không đủ sức lực.
Thu Xu Chi nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt ngày càng suy yếu của Nguyệt Quán Nghi, hàng mi dài khẽ run rẩy, có vẻ sợ nàng, lại như đang cố nén điều gì đó.
Ánh mắt nàng phát hiện Nguyệt Quán Nghi đang nắm chặt cổ tay áo, máu chảy ra từ vết thương, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Hắn chắc chắn đang cố chịu đựng.
Thu Xu Chi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho hắn: “Điện hạ bị Tần Thư gây thương tích, mau băng bó vết thương đi.”
Chiếc khăn tay trắng tinh không một hạt bụi, thêu một bông hoa lan u lạnh, nở rộ trong mắt hắn, hắn lập tức sững sờ tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo lần đầu tiên lộ ra biểu tình bối rối.
Tay hắn siết chặt, tim đập như nổi trống, gần như khiến hắn không thở nổi: “Đây là cho ta?”
Thu Xu Chi khẽ cười: “Đương nhiên.”
Nguyệt Quán Nghi trong đầu như nở ra vô số pháo hoa, hai tai đỏ bừng đến mức muốn chảy máu, nếu không phải bóng đêm che lấp, ai cũng không thể tưởng tượng được vị Trưởng Hoàng Tử đáng sợ, lại có vẻ mặt e lệ như một tiểu nam nhi như vậy.
Hắn do dự vươn tay, chiếc khăn tay trắng tinh nằm trong tay người kia trắng nõn như ngọc, ánh đèn dầu chiếu vào cổ tay nàng, như một khối ngọc ấm phát ra ánh sáng lạnh, như tiên tử, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến hắn cảm thấy không dám khinh nhờn.
Thu Xu Chi thấy hắn do dự, dứt khoát trực tiếp đặt khăn tay vào tay hắn, hai đầu ngón tay cách nhau nửa ngón.
Chiếc khăn tay mềm mại khẽ rơi vào lòng bàn tay hắn, Nguyệt Quán Nghi đôi mắt rung rẩy, tay cầm khăn tay giờ phút này cứng đờ như bị băng đông lạnh, lạnh buốt, thậm chí không dám động.
May mắn!
May mắn không có vươn bàn tay bị thương, máu bẩn của hắn không làm bẩn khăn tay của Thu Xu Chi.
“Điện hạ vì nước làm việc vất vả, hãy giữ gìn sức khỏe, hạ quan cáo từ.” Nói xong, Thu Xu Chi dẫn Thu Cừ Sương rời khỏi nơi thị phi này.
Nguyệt Quán Nghi nhìn chiếc khăn tay trắng lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, hoa lan thanh nhã mang theo mùi hương thanh mát trên người nàng, từng chút từng chút truyền vào chóp mũi hắn.
Nguyệt Quán Nghi thở dốc, mùi hương này khiến tim hắn đập như nổi trống.
Hắn cẩn thận gấp khăn tay lại, bỏ vào trong lòng ngực, gần với trái tim nhất, mỗi lần tim đập đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của Thu Xu Chi, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn phấn chấn không thôi.