"Cha tôi đã qua đời rồi, tôi phải tuân theo di nguyện của ông ấy. Nếu chú muốn gặp tôi thì cứ thường xuyên đến thăm tôi là được." Giang Mộc Tông cảm thấy lạnh, trời giống như sắp mưa. Vừa nghĩ vậy, cậu đã cảm nhận được những giọt mưa rơi trên tay mình. Một cơn gió thổi qua, Giang Mộc Tông rùng mình, càng không muốn ở đây tranh cãi với Giang Nhất Tống thêm nữa.
Khách khứa qua lại càng vội vã hơn, họ phần lớn là đối tác của Giang Nhất Tĩnh, không muốn dính vào chuyện gia đình nhà họ Giang, nhiều nhất chỉ tò mò liếc nhìn đôi chút. Hơn nữa, trời còn đang mưa lất phất, vậy nên sau khi cúng bái xong, rất nhanh những người đến viếng đã lần lượt rời đi.
"Đứa nhỏ này, cha con đã hồ đồ rồi, sao đến cả con cũng hồ đồ như thế chứ? Người ngoài sao có thể thân thiết bằng người nhà? Bọn họ đều lừa cha con, muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Giang, sao con không hiểu vậy?" Giang Nhất Tống nghiêm mặt, nói xong còn kích động muốn tiến lên kéo Giang Mộc Tông.
Giang Mộc Tông là một omega, lại đứng trong trời lạnh lâu, chân đã hơi cứng lại. Cậu vốn không muốn để Giang Nhất Tống chạm vào mình nhưng khi lùi lại hai chân run rẩy lại không nghe lời, trong lòng thầm biết không ổn rồi.
Nhưng cậu không ngã xuống đất như những gi cậu nghĩ.
Mũi Giang Mộc Tông ngửi thấy một mùi thuốc lá nhè nhẹ, còn mang theo chút hương thơm không rõ, nhưng có thể nhận ra đó không phải là pheromone, trong mùi không có sự ấm áp mờ ám của pheromone.
"Giang Mộc Tông phải không?"
Người đến mặc áo khoác đen, áo sơ mi bên trong được cài đến nút cuối cùng. Anh rất cao, Giang Mộc Tông cao 1m7 cũng chỉ đứng đến cằm người này. Đường nét gương mặt anh không rực rỡ như Giang Mộc Tông, là kiểu đẹp lạnh lùng mang chút nho nhã, trông rất dễ nói chuyện, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, nhưng lại lạnh mặt, khí chất lạnh lùng cao quý.
Giang Mộc Tông hơi ngơ ngác gật đầu.
"Tôi là Tư Ngộ Lan." Người đàn ông đưa tay ra, khóe miệng nhếch lên thể hiện một chút thiện ý, khí chất xung quanh cũng dịu lại, "Người giám hộ của cậu trước khi cậu trưởng thành."
"Chào anh." Giang Mộc Tông cúi đầu nhìn một cái rồi đưa tay ra bắt. Hiểu rằng người này là do cha mình sắp xếp, cậu bèn ngoan ngoãn chào hỏi.
Thật sự rất ngoan.
Tư Ngộ Lan âm thầm gật đầu, sự không hài lòng vì bị giao cho một cục nợ trong lòng anh giảm đi đôi chút.
Đứa trẻ cũng rất biết lễ phép, chỉ bắt tay một cái rồi rút lại.
Tư Ngộ Lan lại bị ngón tay lạnh lẽo của đối phương làm lạnh.
Nhìn người đàn ông đang quấy rầy Omega, Tư Ngộ Lan đã có phán đoán trong lòng, mở ô trong tay đưa cho Omega, "Xe của tôi đỗ bên ngoài, cậu ra xe đợi tôi."
Giang Mộc Tông gật đầu. Nhận ra Tư Ngộ Lan không còn ô, mưa rơi trên mái tóc đen của người đàn ông, trong lòng cậu có chút do dự.
Giang Nhất Tống thấy Giang Mộc Tông định đi thì muốn ngăn lại nhưng đã bị Tư Ngộ Lan ngăn chặn.