Omega Nhà Người Khác Bỗng Nhiên Không Ngoan

Chương 3

A Lan, cha mẹ check-in xong rồi. Nhớ rõ việc của mình, phải đón người ta về đấy.”

Tư Ngộ Lan không để ý.

Cha mẹ báo anh biết hành trình, nghe thì có vẻ vẫn còn rất để ý đến anh phải không?

Từ nhỏ Tư Ngộ Lan đã cảm thấy vậy. Từ nhỏ người làm bạn với anh chỉ có mấy quản gia trong nhà, đến từ khi học cấp hai đến khi tốt nghiệp, đến tận khi anh ra nước ngoài đều là như thế.

Cái gì mà báo anh biết hành trình chứ? Đó rõ ràng là muốn ám chỉ, muốn anh đừng quấy rầy bọn họ, nếu không gặp phiền phức thì đừng chiếm quá nhiều thời gian của bọn họ.

Tư Ngộ Lan cũng từng cho rằng bản thân nghĩ xấu cho cha mẹ, dù sao anh vẫn luôn cảm nhận được tình yêu của hai người. Chuyện này còn khiến anh bối rối rất lâu.

Cuối cùng anh vẫn không nhận được đáp án. Nhiều năm trôi qua, mọi chuyện cũng diễn ra như vậy suốt nhiều năm.

Anh đã sớm quen với việc này. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ anh đã không còn rối rắm với mấy chuyện như thế nữa.

Bầu trời âm u giống như đang thương hại tất cả những gì diễn ra dưới đất.

Người đến người đi hối hả, tất cả đều mặc quần áo đen khiến cho khoảng sân vốn nặng nề lại càng bị bao trùm bởi sắc thái bi thương.

Giang Mộc Tông mặc tây trang đen, dáng người gầy ốm. Hình như cậu đã đứng rất lâu, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn. Tranh thủ lúc không ai chú ý, cậu cau chặt đôi mày xinh đẹp. Người đi tới đi lui trên sân cũng thưa thớt dần, hẳn là sắp kết thúc,

Cậu lạnh lùng nhìn một nhà chú mình đang khóc lóc đến không kiềm chế được giữa sân, nhìn mọi người đến đều không cầm lòng được đi lên an ủi hai câu.

Dối trá.

Tuy rằng người bọn họ đang bái tế là cha cậu nhưng thật giả trong đó cũng chỉ có người nhà cậu biết mà thôi.

“Tiểu Tông.” Người đàn ông dẫn đầu, cũng là người khóc đến mất hình tượng nhất, muốn nắm ống tay áo thiếu niên. Bị cậu tránh né ông ta cũng không để ý, chỉ lau nước mắt, tiếp tục nói: “Anh cả ra đi đột ngột như vậy, con yên tâm, chú sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

“Không cần. Cảm ơn chú.” Giang Mộc Tông tươi cười ngoan ngoãn, lễ phép nói, “Cha đã giúp con sắp xếp tốt hết rồi, nhà chú cũng có những khó khăn riêng, con lại mỏng manh yếu ớt, không nên làm phiền nhà chú.”

Nụ cười hiền từ trên mặt Giang Nhất Tống đã sắp không giữ nổi nữa: “Người ngoài làm sao tốt bằng người thân được chứ? Lúc ấy anh cả đã nằm trên giường bệnh, có khi đã bị người ngoài mê hoặc, suy xét thiếu thỏa đáng. Chú con còn ở đây, sao lại có chuyện giao con cho người ngoài được chứ?”

Đúng vậy, em trai ruột còn ở đây mà Giang Nhất Tĩnh vẫn giao đứa con duy nhất của mình cho người ngoài. Những chuyện quanh co lòng vòng trong đó chỉ cần là người có đầu óc thì đều sẽ hiểu.

Vốn Giang Nhất Tống còn đang đắc ý, anh cả xuất sắc thì sao chứ, còn không phải chết sớm, sản nghiệp này rồi lại phải giao vào tay ông ta hay sao?

Đến tận khi di chúc được tuyên bố, ông ta mới phát hiện ra bản thân bị anh trai chơi một vố rồi.