Khi tới gặp mẹ, bà đang dặn quản sự may y phục mới cho Trưởng tỷ.
“Sau khi đổ bệnh, Vân Uyển lại gầy hơn, bà nhờ tú nương tới đo lại kích thước, nhớ phải dùng loại gấm tốt nhất.”
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn ta, nói: “khi tú nương tới, cũng đo cho Vân Sênh nhé, may vài bộ váy xuân.”
Quản sự thì thầm: “Phu nhân, gấm trong phủ chỉ đủ may 2 bộ thôi ạ, là hai vị tiểu thư mỗi người một bộ, hay là......”
“Hai bộ đều may cho Đại tiểu thư.”
Mẹ ta không chút do dự nói:
“Vân Uyển thân thể yếu ớt, không chịu nổi mấy loại vải thô ráp, còn Vân Sênh quen rồi, mặc loại vải xấu một chút cũng không sao.”
“Nó rất hiểu chuyện, tất nhiên sẽ thông cảm cho Trưởng tỷ của nó thôi.”
Quản sự đáp: “Vâng.”
Ta cười mỉn nhìn mẹ, nói với bà ấy vài câu, bà chần chừ hỏi:
“Vân Sênh, canh đường con làm mấy ngày trước, sao bây giờ không làm nữa.”
“Trưởng tỷ con tỉnh rồi, nói muốn ăn món đó.”
Ta cười nói:
“Mấy hôm trước tay con bị thương, không thể chạm vào nước.”
“Nếu Trưởng tỷ muốn uống, con sẽ đưa cho nhà bếp cách nấu.”
Mẹ ta thờ ơ phủi tay:
“Tay bị thương có chút xíu, mà cứ làm to chuyện lên.”
“Trưởng tỷ con muốn uống là chuyện lớn, nhà bếp sao có thể làm giống con?”
“Sau này ngày nào con cũng phải nấu cho Trưởng tỷ, tỷ ấy thân thể yếu ớt, muốn ăn đồ con nấu, mà con thật vô trách nhiệm.”
Ta trầm lặng.
Một lúc sau, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi biết rồi ạ.”
Từ đầu đến cuối, bà ấy đều không hỏi tay ta bị thương chỗ nào.
Khi về phòng, Thu Đàn cảm thấy bất công thay ta.
“Phu nhân thiên vị quá rồi, cứ làm như nhị tiểu thư là đầu bếp của đại tiểu thư ấy...”
Ta mỉm cười, không để ý nói:
“Đây không phải chuyện một ngày hai ngày, ta cũng đã quen rồi.”
Trên đường tình cờ gặp A Đệ, thiếu niên chưa đến 16 tuổi, cau mày dò xét ta, nói:
“Túi thơm mà tỷ hứa đã đưa cho ta đâu?”
Ta nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra.
Đó là trước khi ta trùng sinh, a đệ bị nhiễm phong hàn, ta chăm sóc nó cả một đêm, nhìn dáng vẻ hồ đồ của nó, đau lòng sờ vào mặt A đệ, nói sẽ thêu cho nó một túi thơm trừ tà.
“Ta quên rồi.”
Ta nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng có thiếu thứ gì đâu, nếu muốn thứ gì, thì hãy đi tìm tú nương ở trong phủ làm cho.”
“Tỷ, tỷ!”
A đệ hậm hực trước mặt ta, nhìn vẻ mặt thờ ơ của ta, đột nhiên bực tức, giọng nói cũng trở nên ấm ức.
“Nhị tỷ, dạo này tạo sao tỷ lại không mang bánh ngọt cho ta nữa?”
“Ta không muốn nữa mà thôi.”
Ta bình thản nhìn nó: “Ngươi còn hỏi gì nữa không?”
“Triệu Vân Sênh.”
A đệ tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Sau này đừng mơ ta sẽ quan tâm đến người nữa.”
A đệ quay người chạy đi.
Ta im lặng nhìn theo bóng lưng của A đệ, cảm thấy nó thật kỳ lạ.
Trước giờ ta luôn chiều nó, nghe theo nó, lấy lòng nó, mà nó chẳng chút quan tâm.
Bây giờ ta không dỗ nó nữa, thì lại chủ động tới gặp ?
Thật là....hèn?
Ta mỉm cười chế giếu, quay sang dặn Thu Đàn:
“Chuẩn bị một chậu nước lạnh trong phòng, tối nay ta cần dùng.”