Hôm sau, ta mở rèm ra ngồi lên xe ngựa, vừa hay nhìn thấy Hạ Thời co rúm trong góc, đau đến mức run rẩy.
Ta thở dài ngồi cách xa hắn.
Xe ngựa chưa đi được bao lâu, nghe thấy tiếng huynh trưởng hỏi: “Trong xe ngựa có ai thế?”
Đầy tớ trả lời: “Là Nhị tiểu thư.”
Ta vén rèm ra, nói với huynh trưởng: “Tam tiểu thư nhà Lâm Thị Lang hẹn muội tới chơi, huynh có muốn đi không?”
Huynh trưởng cay màu, không nói gì, A đệ bên cạnh liền bĩu môi:
“Trưởng tỷ đang bệnh, mà ngươi vẫn có tâm trạng đi chơi à?”
“ Triệu Vân Sênh, ngươi có còn lương tâm không vậy!”
Ta lạnh lùng nói:
“Ta có lương tâm hay không,
“thì ta cũng là nhị tỷ của ngươi, ngươi dám gọi thẳng tên của ta như vậy, lễ nghi được học vứt hết cho chó gặm rồi à.”
“Ngươi, ngươi....”
Ta hạ rèm xuống, nói với đầy tớ:
“Đi thôi.”
Huynh trưởng cũng không ngăn cản ta.
Trưởng tỷ không có ở đây, huynh trưởng rất tốt với ta.
Còn cái tên A Đệ hỗn láo kia.....
Nhớ lại cảnh hắn nhẫn tâm đánh gãy chân ta, còn nói là do ta tự chuốc lấy, đôi mắt ta trở nên trĩu nặng.
Không nghĩ đến nữa.
Ta cho người đưa Hạ Thời lên giường, mời đại phu tới chữa bệnh cho hắn.
Đại phu cởϊ áσ hắn ra, để lộ mủ máu, vết thương bốc mùi hôi thối, đại phu không khỏi thở dài.
“vết thương này phải cắt bỏ phần thịt thối, rất đau, phải dùng thuốc tê.”
“Không cần.”
Ta lạnh lùng nói: “Không chết được đâu, hắn chịu được.”
Đại phu sững sờ một lúc, rồi mới đồng ý.
Sau khi xử lí vết thương xong, ta nhét một tờ ngân phiếu dưới gối hắn, rồi quay người rời đi.
Lên xe ngựa về phủ, vẫn chưa đến cửa, thì nhìn thấy Khúc ma ma bên cạnh mẫu thân chạy ra đón.
“Nhị tiểu thư, phu nhân mời người tới sảnh nói chuyện.”
Trùng sinh quay lại, ta vẫn chưa được gặp mẫu thân.
Từ lúc mẫu thân ngăn cản đại phu đến khám chân cho ta, khinh bỉ ta tàn phế, ra lệnh cho đầy tớ đuổi ta ra khỏi nhà giữa trời đông giá rét, tình cảm của hai mẹ con đã chấm dứt.
Ta nhẹ giọng nói:
“Để ta về thay y phục trước, ra nhiều mồ hôi quá, ta hơi khó chịu.”
“Nhưng phu nhân nói....”
“Đợi một chút nữa, mẫu thân sẽ không trách tội ta đâu.”
Ta cười nói: “Dù gì, ta cũng là con gái ruột do bà ấy sinh ra, không phải sao?”
Khúc ma ma sững sờ một lúc, ánh mắt nhìn ta có chút kì lạ.
Trước đây, ta luôn khao khát tình yêu của mẹ, cho dù bà ấy luôn thờ ơ, bất kể là sáng hay đêm, ta cũng nấu cháo mang cho mẹ.
Bây giờ, không chỉ không đến thăm, mẹ gọi đến cũng không thèm để tâm, tất nhiên sẽ thấy kì lạ.
Trên đường về phòng, ta hỏi:
“Bệnh của Trưởng tỷ đã đỡ hơn chưa?”
Khúc ma ma lập tức thở dài:
“Người không biết sao, cơ thể của Đại tiểu thư, đau ốm triền miên, suốt ngày mất ngủ.”
“Phu nhân đã nhờ hoàng hậu truyền Thái y, chăm sóc ngày đêm, hôm nay mới có thể đi lại một chút.”
“Phu nhân nói, phải nhờ người chép Kinh Phật, để cầu phúc cho Đại tiểu thư......”
Ma ma vừa nói, vừa lén nhìn sắc mặt của ta.
Ý của mẹ là để ta chép.
Mà ta không chút do dự từ chối.
“Dạo này ta hơi đau tay, có lẽ không thể làm theo lời mẹ được rồi.”
Kiếp trước, ta thương Trưởng tỷ ốm yếu, chép 88 phần Chân Kinh trước mặt Phật, cầu cho tỷ tỷ khỏe lại.
Không hiểu sao, khi kinh Phật được dâng lên, bệnh của Trưởng tỷ lại trở nặng, suýt nữa không cứu được.
Mẹ ta rất buồn, trách ta không toàn tâm, mới khiến Trưởng tỷ ra nông nỗi này.
Ta bị phạt quỳ trước từ đường 3 ngày, mới khiến người nhà bớt giận.
Sau khi trùng sinh, ta sẽ không dâng kinh lên nữa.