Mỹ Nhân Mềm Mại Ngày Nào Cũng Bị Chó Điên Vặn Vẹo Điên Cuồng Quấn Lấy

Chương 1

Phủ Trường Ninh Bá tổ chức đại thọ 60 tuổi cho lão tổ tông, thiệp mời phát khắp nơi, khách khứa tới lui đông như trẩy hội.

Trong phủ đình đài lầu các, cột kèo điêu khắc tinh xảo, phô bày vẻ xa hoa quyền quý của thế gia danh môn.

Các tiểu thư trang điểm lộng lẫy, cài hoa trâm vàng, các công tử phong thái hiên ngang, khiến cả vườn hoa ngập tràn hương sắc, nhộn nhịp vô cùng.

Trên bãi cỏ, một thiếu niên áo gấm trắng như ánh trăng, tay giương cung, buông lỏng mũi tên, trúng ngay hồng tâm, tức thì vang lên một tràng khen ngợi không ngớt.

Màn biểu diễn này lọt vào mắt một người trong căn tiểu trúc cách đó không xa.

Nguyễn Ninh thu ánh mắt lại từ cửa sổ, quay sang nói với bạn mình: “Đó là Cố Trọng, nhân vật nổi tiếng trong kinh thành dạo gần đây. Xuất thân từ gia tộc lớn ở Giang Nam, lần này thi đình được Hoàng Thượng ban danh hiệu Thám Hoa, tương lai vô cùng xán lạn.”

Kiều Nguyên chống cằm, hơi nghiêng đầu, trông có vẻ mơ màng: “Ngươi nói ai cơ?”

Nàng thả lỏng ngồi trên giường, tóc búi đơn giản sau đầu, dung nhan xinh đẹp, làn da mịn màng. Trên má có chút bầu bĩnh, gương mặt đẹp tựa như tranh vẽ.

Ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu lên chiếc váy xanh biếc của Kiều Nguyên, tạo nên những vệt sáng lung linh, càng làm nàng thêm phần quyến rũ.

Đêm qua Đình Ca Nhi không hiểu sao nghịch ngợm cả đêm, tiếng nhũ mẫu dỗ dành vang khắp nơi khiến Kiều Nguyên cũng không ngủ được. Sáng sớm nàng phải dậy trang điểm dự tiệc, giờ mới có chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Nguyễn Ninh nhìn nàng, vẫn bị vẻ đẹp của bạn mình làm cho choáng ngợp, hồi lâu mới định thần lại, ngồi xuống bên cạnh, rót một ly trà: “Ngoài Cố đại công tử ra thì còn ai nữa.”

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, Nguyễn Ninh cười đầy ẩn ý: “Ngươi không thấy thôi, ánh mắt Lý Nguyệt cứ như muốn dán chặt vào người hắn.”

Lý Nguyệt vốn là đối thủ không đội trời chung với Kiều Nguyên. Hai người gia thế ngang nhau, nhưng Kiều Nguyên lại vượt trội hơn về sắc đẹp và tài năng, được coi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Vì vậy, Lý Nguyệt luôn tìm cách đối đầu, cho đến khi Kiều Nguyên lấy chồng năm ngoái mới có chút yên ổn.

Nghe vậy, Kiều Nguyên không nhịn được bật cười, cơn buồn ngủ cũng vơi đi phần nào.

Nguyễn Ninh khẽ huých vai nàng: “Nói mới nhớ, dạo này ta nghe nói có tin đồn giữa ngươi và Cố Trọng đấy.”

Kiều Nguyên rõ ràng cũng nghe qua, nhưng chẳng để ý: “Toàn tin đồn nhảm thôi.”

Chuyện là, một tháng trước, Kiều Nguyên ra ngoại thành dâng hương, gặp phải cơn mưa lớn, vô tình thấy Cố Trọng đang trú mưa bên đường, nàng liền cho hắn đi nhờ vào thành.

Ai ngờ lại bị người khác nhìn thấy, một bên là Thám Hoa chưa vợ, một bên là thiếu phụ có chồng xa xứ, thế là lời đồn lan ra, nói rằng Cố Trọng đã sớm là tình nhân của Trấn Bắc hầu phu nhân.

Lời đồn quá mức vô lý, Kiều Nguyên cũng chẳng buồn để ý, giờ nàng còn có nhiều chuyện khác để lo.

Nguyễn Ninh hừ nhẹ: “Dù là thật thì đã sao? Tề Tồn cưới xong liền đi biên cương, đêm dài đằng đẵng, ngươi tìm niềm vui thì đã sao?”

Nghe đến cái tên đó, nụ cười trên môi Kiều Nguyên chợt tắt.

Một năm trước, Kiều Nguyên được Hoàng Thượng tứ hôn, gả cho Trấn Bắc hầu Tề Tồn.

Tề Tồn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã gia nhập quân ngũ, sau này nhờ lập công đánh đuổi Hồ Nô mà được phong Trấn Bắc hầu.

Kiều gia vốn là hào môn lâu đời ở Thượng Kinh, nếu không phải vì Hoàng Thượng ban hôn, thì hai người tám đời cũng chẳng có chút liên hệ.

Kiều Nguyên không hài lòng với cuộc hôn nhân này, từ nhỏ nàng đã mơ về một phu quân nho nhã, ôn nhu như ngọc, hiểu biết thi thư, chứ không phải một người cơ bắp, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng như Tề Tồn.

Nhưng sự việc đã định, Kiều gia đành phải cắn răng gả nàng đi.