Caryln là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, dáng người thì nóng bỏng.
Cô ta ngồi bên cạnh Trần Kiến, chủ động nhận việc rót rượu.
Gã quản lí gọi thêm người đến, khác với Caryln, Ôn Dung là nhân viên mới của phòng bar, bàn về vóc dáng thì không thể hấp dẫn như Caryln, nhưng ưu thế của cô nàng chính là sự trẻ trung năng động mà Caryln không thể có.
“Đến mời rượu anh Kiến đi!” Quản lí nhắc nhở bên tai Ôn Dung, “Nếu lần này cô làm tốt nói không chừng sẽ có cơ hội đổi đời.”
Ôn Dung nắm chặt ly rượu trong tay, cất bước đến chỗ Trần Kiến. Đây là lần đầu cô tiếp xúc với nhân vật lớn, khó tránh căng thẳng trong lòng.
Ly rượu được người đối diện dâng đến trước mặt, Trần Kiến im lặng ngẩng nhìn, đôi mắt sâu hoắm yên tĩnh. Ôn Dung bỗng giật mình, cổ tay hơi run lên, rượu trong ly suýt nữa đã tràn ra ngoài. Khí thế của người đàn ông này quá mức áp đảo, lộ rõ sự nguy hiểm phía sau, cô cảm thấy hít thở không thông, đến nhìn thẳng cũng chẳng dám.
Caryln khịt mũi hừ một tiếng, thể hiện thái độ khó chịu, cô ta giật lấy ly rượu trên tay Ôn Dung rồi đặt mạnh xuống bàn.
“Không biết phục vụ thì đừng làm nữa, tay chân vụng về như thế kia, không sợ chướng mắt anh Kiến sao?”
Trần Kiến giơ cốc rượu nhấm nháp, vẻ mặt uể oải lười nhác, từ đầu chí cuối không quá để ý đến chuyện này.
Gã quản lí thay đổi sắc mặt, mồ hôi tuôn ra như tắm, gã lo lắng nhân viên mới của mình sẽ làm ra hành động ngu ngốc chọc giận Trần Kiến.
Gã ta vội vàng kéo tay Ôn Dung, ánh mắt hằn học cảnh cáo.
Ôn Dung yên tĩnh đứng sang một bên, đầu cúi thấp trong sự hèn mọn. Quản lí gọi thêm người đến phục vụ, đều là nhân viên mới trong phòng bar, người nào người nấy cũng xinh đẹp rạng ngời.
Lê Hiên lại cảm thấy mấy cô gái này thật ồn ào, âm thanh chua chát chói tai, mùi son phấn lấn át cả mùi rượu nồng. Anh bảo họ ra ngoài, chỉ chừa lại Ôn Dung, một người an phận thủ thường không có nhiều cảm giác tồn tại.
Quản lí nhanh chóng đảo mắt, xoa bàn tay rồi cười khà khà vài tiếng, để Ôn Dung đến cạnh Lê Hiên nhận việc rót rượu.
Lê Hiên không hề từ chối. Thấy vậy, gã ta cười càng tươi hơn.
Ôn Dung im lặng ngồi trên ghế, cẩn thận rót xuống một ly rượu, gương mặt trở nên thẹn thùng khi liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh. Khác với Trần Kiến, khí chất và phong thái của Lê Hiên thiên về sự trầm tĩnh, tao nhã và nhẹ nhàng, mỗi một cử chỉ hay lời nói đều khôn khéo chu toàn. Tựa như vị công tử tài hoa xuất thân thế gia, trời sinh đã có cốt cách cao quý, không cần kiêu ngạo diễu võ giương oai vẫn khiến người khác phải sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lê Hiên kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay sạch sẽ, gọng kính bạc treo trên sống mũi cao, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại cầm trên tay. Ôn Dung bưng ly rượu đến gần, lại bất cẩn làm tràn vài giọt ra ngoài, ngay khi cô luống cuống ngẩng đầu, ngón tay vô tình chạm vào cổ tay của Lê Hiên.
Ôn Dung đỏ bừng mặt, hốt hoảng rụt tay lại, lí nhí nói xin lỗi. Lúc Lê Hiên quay đầu nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, ánh mắt của anh ôn hòa nhưng xa cách, Ôn Dung càng thêm rối bời, nhiều lần muốn chủ động bắt chuyện, song đều thất bại.
Không phải do Lê Hiên khó gần, mà nguyên nhân là ở Ôn Dung, cô không biết nên mở lời từ đâu để thu hút sự chú ý của anh.
Caryln dựa vào vai Trần Kiến, trông thấy một màn này thì thẳng thừng khinh thường, chỉ giỏi làm bộ làm tịch, thật sự xem mình là con thỏ trắng ngây thơ sao? Thực tế, làm gì có con thỏ trắng nào đến nơi hỗn tạp này làm việc…
Lê Hiên đặt điện thoại lên bàn trà: “Lần đầu tiếp khách?”
Câu hỏi này có đến hai tầng ý nghĩa, Ôn Dung cũng là người nhanh nhạy, rất nhanh liền hiểu ra.
Cô ngượng ngùng lắc đầu: “Không phải ạ…”
Lê Hiên im lặng lắc nhẹ ly rượu, nét cười nho nhã trên mặt không đổi. Tối nay anh có tâm trạng tốt, cho nên muốn tìm một người ngoan ngoãn làm bạn tình.
Cô gái trước mắt vừa khéo lại hợp ý.
Một tiếng sau, Lê Hiên cầm áo vest đứng dậy, hình dáng trang nghiêm bước thẳng ra ngoài, Ôn Dung lập tức cầm túi xách đi theo sau. Cô làm nhân viên tiếp rượu đã được hai năm, những chuyện như phục vụ giường chiếu cho khách quý không phải là không có, kinh nghiệm của bản thân không được tính là phong phú hay dày dặn, nhưng cái gì cần làm tất nhiên cô sẽ tự biết.
Cô có thể nhận ra, rằng Lê Hiên vừa ý với mình, nói chính xác hơn thì là hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô. Chuyện tiếp theo có thể xem là thuận theo tự nhiên, nước chảy mây trôi, đều là người trưởng thành nên không cần phải nhiều lời.
Quản lí đã rời khỏi phòng bar, nhường lại không gian nghỉ ngơi bên trong cho hai người Trần Kiến và Caryln.
Trong phòng không còn người ngoài làm phiền, Caryln cười lả lơi, cơ thể quyến rũ như rắn nước gần như dính chặt trên người Trần Kiến. Đêm nay, cô nàng trổ hết tài nghệ để làm hài lòng người đàn ông hoang dã như loài sói này.
…
Năm giờ sáng, Lê Hiên bước ra khỏi khách sạn, áo vest đen giắt trên khuỷu tay, trên người anh thoang thoảng mùi rượu và khói thuốc.
Bên ngoài trời đang mưa, hạt mưa nhỏ lâm râm phủ xuống đường lớn.
Trước cổng khách sạn có đàn mèo con bị bỏ rơi, người chúng ướt sũng, tiếng kêu yếu ớt nghẹn ngào. Cô gái nghiêng vòm ô trên đầu, khẽ cong đầu gối, lấy từ trong chiếc túi nhỏ hộp sữa tươi và hạt thức ăn cho mèo.
Váy trắng tinh khôi dài đến mắt cá chân, sợi tóc đen huyền buông lơi trên đôi vai thon thả, phía sau là ánh đèn mờ ảo rọi xuống, gương mặt thanh tú như ẩn như hiện, nét đẹp trong trẻo thanh khiết tựa vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu.
Lê Hiên dựa vào cửa xe hút thuốc, làn khói mỏng làm mờ tầm nhìn, tiếng mưa rơi lộp bộp làm nhỏ dần những âm thanh xung quanh. Khoảng cách không tính là gần, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy rõ từng động tác trên tay cô gái ấy.
Cổ tay nhỏ nhắn mềm mại, làn da trắng sáng làm nổi bật vòng đeo tay bằng tràng hạt màu gỗ non. Kiểu dáng lẫn màu sắc đều rất đỗi mộc mạc đơn giản, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tươi sáng của người thiếu nữ.
Không biết đã đứng nhìn bao lâu, Lê Hiên rít xong hơi thuốc thì dùng tay bóp tắt, vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người vào trong xe.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Nhan Thanh, khắc cốt ghi tâm cả một đời.
Tài xế nhận được lệnh thì lái xe rời khỏi khách sạn. Lê Hiên ngồi ở hàng ghế sau, mệt mỏi xoa trán.
Mưa vừa tạnh, Nhan Thanh ôm từng bé mèo đặt vào giỏ, dùng khăn lông cẩn thận phủ lên. Cô sẽ gửi mèo con đến trạm cứu trợ động vật, ở đó chúng sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Nhan Thanh đón xe buýt bên đường, sau khi tìm được chỗ ngồi, cô mở điện thoại chụp lại vài tấm ảnh dễ thương của các bé mèo, gửi vào nhóm chat cho Hạ Nam và Quân Tử.