Hạ Nam cẩn thận xem xét các con số trên giấy tờ, không nói lời nào cầm bút lên. Trần Kiến cũng không hối thúc, ngược lại còn khá kiên nhẫn chờ đợi. Anh xoay tròn chiếc bật lửa kim loại trên tay, đáy mắt hiện lên hứng thú.
Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô đặc biệt hiếm thấy trong mắt Trần Kiến, không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Hai tiếng sau, Hạ Nam thở dài đặt bút xuống, cuối cùng cũng làm xong bản báo cáo. Ba của Hạ Nam là một bác sĩ, lúc còn sống ông từng mở một quỹ từ thiện cộng đồng dựa trên danh nghĩa cá nhân, từ những năm cấp hai, cô bắt đầu giúp ba mình làm danh sách quyết toán và thống kê từng mục quan trọng trong quỹ, cũng xem như là có đôi chút kinh nghiệm thực hành.
Dù kĩ năng tính toán của cô luôn được đánh giá tốt, ít khi có sai sót nghiêm trọng, nhưng nói thế nào đây cũng là công việc dành cho người chuyên môn, một tay mơ mới học việc như cô khó mà ngang hàng với những kế toán viên được đào tạo bài bản và có bằng cấp hẳn hoi.
“Cháu làm xong rồi.” Rà soát bản báo cáo trên tay đến lần thứ tư, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, Hạ Nam mới yên tâm đưa anh xem.
Hai mươi phút sau, Trần Kiến đặt xấp giấy xuống bàn, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng và hài lòng: “Làm không tệ!”
Từ cách trình bày đến khoản phân loại đều gọn gàng rành mạch, các con số phức tạp được cô tính toán ngày ngắn và cẩn thận, thậm chí ở những phần bị lỗi nghiêm trọng, cô cũng có cách xử lí phù hợp.
Không phải chỉ là lời khen ngợi cho vui tai, Trần Kiến thật sự đánh giá cao khả năng của Hạ Nam.
Hạ Nam thở ra nhẹ nhõm, trong quá trình làm báo cáo, đã mấy lần cô líu cả lưỡi khi tận mắt thấy từng khoản tiền thu về mỗi tháng được chép lại trên bản ghi thu chi, đó là một con số khổng lồ khó mà tưởng tượng nổi.
Cũng không biết chú Kiến kinh doanh cái gì mà nhiều tiền như vậy.
Trần Kiến mở ngăn tủ dưới bàn làm việc, lấy ra một phong bì màu trắng.
“Đây là tiền công thử việc, cho nhóc lĩnh trước một tuần.”
“Nhiều… đến vậy sao?” Hạ Nam mở phong bì ra xem, bên trong là xấp tiền mới toanh với giá trị lớn.
“Cháu chưa phải nhân viên chính thức ở đây… nhận nhiều như vậy có ổn không?”
Tuy là lần đầu làm thêm bên ngoài, kinh nghiệm thực tập chưa thể bằng ai, nhưng không có nghĩa Hạ Nam cái gì cũng không biết. Trên thực tế, không có chỗ nào đồng ý trả một mức lương cao đến vậy cho người mới cả. Huống hồ còn là một học sinh cấp ba chỉ đến thử việc một tháng, không tên tuổi, không chứng chỉ hay bằng cấp.
Dường như Hạ Nam không hề nhận ra, lúc nói chuyện với Trần Kiến giọng điệu của cô đã mềm mỏng nhẹ nhàng, không còn sự hằn học, khó chịu như trước.
Trần Kiến rất nhạy bén khi quan sát tất tần tật cử chỉ của người khác. Anh im lặng nhướng mày, đã nắm chắc trong lòng biện pháp dỗ ngọt đứa nhỏ này.
Nghĩ là làm, Trần Kiến lại đưa cho cô một phong bì trắng dày cộm. Hạ Nam hốt hoảng nhận lấy, cảm giác thứ đang cầm là củ khoai nóng đến bỏng tay.
“Nếu cháu gái nhỏ làm tốt, đây sẽ là tiền thưởng được cho thêm.” Trần Kiến ngồi xuống sô pha, thoải mái bày ra dáng vẻ hào phóng rộng rãi của một ông chủ nhiều tiền, “Ở chỗ của tôi không có người mới hay người cũ, chỉ cần là người có công thì đều được thưởng.”
Hạ Nam không đắn đo quá lâu. Cô gật đầu với nụ cười nhẹ trên môi rồi cất hai phong bì vào ba lô.
“Cháu có một yêu cầu nhỏ.”
“Nói nghe thử xem.”
“Nếu xảy ra xung đột hay bất đồng quan điểm giữa hai bên, cháu muốn xin nghỉ, lúc đó mong chú Kiến sẽ đồng ý.”
“Được thôi.” Cũng không phải yêu cầu gì khó khăn, Trần Kiến liền thoải mái gật đầu.
Có thể Hạ Nam không biết, mỗi lần cô ra ngoài luôn có một nhóm vệ sĩ tinh nhuệ được cử theo sau bảo vệ, Hạ Quân Thành dàn xếp mọi thứ đều rất tỉ mỉ, gần như là dốc cả ruột gan để bảo vệ cô cháu gái này.
Thế nhưng, dù vệ sĩ có giám sát chặt chẽ đến mấy vẫn không thể nào theo dõi mọi hoạt động trên hai mươi tư giờ của một người bình thường, nhất định sẽ có lỗ hổng. Trần Kiến suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đặt cô dưới mí mắt mình mới là cách bảo vệ hiệu quả nhất. Mỗi giờ mỗi phút đều trông chừng cẩn thận, anh không tin cô còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trên mảnh đất Cô Châu, địa bàn của ông trùm thương giới sòng bạc Trần Kiến, không phải ai cũng có can đảm đến quấy rối.
Trần Kiến cảm thấy quyết định này không tồi, vừa giúp Hạ Nam có được công việc làm thêm lương cao, bên cạnh đó, vừa có thể ăn nói đàng hoàng với Hạ Quân Thành.
…
“Anh Kiến, đây là chai Tequila Ley 925 Diamante mới đưa về kho sáng nay. Rượu quý mà thưởng thức cùng hoa quả tươi thì còn gì bằng ạ!”
Người đang nói chuyện là quản lí phòng bar thượng hạng khu A. Gã đàn ông có vẻ ngoài gần năm mươi vẫn chăm chút bản thân kĩ lưỡng, giọng nói ồn ồn, tiếng cười trầm đυ.c già dặn. Có thể giữ vững vị trí này trong nhiều năm, chỉ giỏi giao tiếp thôi thì vẫn chưa đủ, sự khôn khéo nhanh nhạy là điều kiện cần bắt buộc.
Trần Kiến ngồi trong phòng bar, tay lắc nhẹ cốc rượu lạnh, vẫn như cũ là bộ dạng thảnh thơi lười biếng.
Gã quản lí cầm bình rượu thủy tinh đến chỗ Lê Hiên, thái độ vừa niềm nở sự lấy lòng, vừa tỏ vẻ cung kính một cách thận trọng. Vodka trắng của Nga - dựa trên sở thích của anh mà được chuẩn bị riêng.
“Hôm nay anh Kiến không đi cùng người đẹp nào sao?” Gã cười dài, đáy mắt hơi lóe lên. Vị quản lí cố ý hạ thấp người, tiếp tục rót rượu vào cốc của Trần Kiến. Cử chỉ thành thục điêu nghệ, đẹp mắt nhưng không khoa trương, nhìn thôi đã biết người đàn ông trung niên này là một tay pha chế rượu lâu năm.
“Người đẹp bây giờ khó tìm lắm. Giả sử có đi nữa, chắc gì người ta đã muốn uống rượu cùng tôi?” Trần Kiến nhếch môi nửa đùa nửa thật.
“Làm sao lại vậy được! Bao nhiêu người đẹp ngoài kia muốn được bầu bạn bên cạnh anh Kiến. Chỉ là thời gian của anh Kiến là vàng bạc, đâu phải ai cũng cơ hội đến gần.” Gã quản lí có tài ăn nói khéo léo, lời tâng bốc nào cũng như chuốt sáp bôi mật, người bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ cảm thấy thỏa mãn.
“Nếu anh Kiến không chê, hãy để già này gọi vài người đẹp đến góp vui.” Gã xoa cổ tay, cuối cùng cũng nói ra mục đích chính.
Trần Kiến cũng không từ chối lòng tốt của gã: “Ông muốn gọi cho người đẹp nào?”
“Là em gái nhỏ Caryln ạ! Anh Kiến từng khen cô nàng có đôi mắt đẹp, làn da mịn màng như tơ lụa, giọng hát đầy gợi cảm, và giỏi nhất là “thổi sáo” ấy…” Gã nháy mắt nói, ẩn ý trong từng chữ.
Trần Kiến lục lọi trong trí nhớ để xem ai là Caryln, nhưng tìm mãi vẫn không có ấn tượng nào đặc biệt.
Caryln tóc vàng mắt xanh, hay là Caryln tóc nâu mắt tím nhỉ?
Trần Kiến không thể nhớ hết những đặc điểm nhận dạng của các cô gái từng qua lại với mình. Nhưng có thể chắc chắn một điều, vẻ ngoài của họ đều rất xinh đẹp, quyến rũ lả lơi như yêu tinh, kinh nghiệm trên giường dày dặn hơn bất kì ai.
Đẹp nhất là gương mặt, sau đó mới đến dáng người.
Lê Hiên châm thuốc trên tay: “Không cần phải nhắc nữa, chú ấy nhớ không nổi đâu. Gọi thêm người đến đi, đúng lúc tôi đang cần.”