Trần Kiến gác khuỷu tay lên thành ghế, tầm mắt hạ xuống, lông mày nhíu lại, cái nhìn đầy ý xét nét.
Cháu gái của Hạ Quân Thành, vừa tròn mười bảy tuổi, gặp rồi mới thấy cô nhóc này còn nhỏ hơn anh nghĩ, người gầy gò yếu ớt, bảo là học sinh cấp hai cũng chẳng ai nghi ngờ.
Mắt to nhìn mắt nhỏ, một người lười mở miệng, một người ngập ngừng không biết mở lời.
Lê Hiên cắt ngang sự im lặng: “Bao giờ thì cô Hạ đi học lại? Lịch học sắp tới chắc là bận lắm, tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa đón.”
Việc Hạ Nam tạm thời nghỉ học, Hạ Quân Thành từng nhắc qua một lần, Lê Hiên vẫn luôn ghi nhớ, Trần Kiến lại hời hợt không để tâm.
Hạ Nam vuốt ve đầu ngón tay: “Hai tuần nữa.”
Lê Hiên dịu dàng nhìn cô: “Nếu cô Hạ cần gì thì cứ gọi điện cho tôi, đừng khách sáo.”
Cảm thấy tuổi của anh cũng gần với chú Tư, Hạ Nam liền lễ phép gật đầu: “Cảm ơn chú Hiên.”
Một tiếng chú này làm Lê Hiên hơi bất ngờ, anh gãi nhẹ chóp mũi, bỗng thấy bối rối, bản thân anh chỉ mới ba mươi, không già đến vậy chứ.
Trần Kiến buồn cười: “Cháu gái nhỏ thật lễ phép, rất tôn trọng trưởng bối.”
Giọng nói trầm ấm gợi cảm, phảng phất như có hơi nóng phả vào tai, Hạ Nam ngước đôi mắt đen láy nhìn Trần Kiến, trong lòng thấy hiếu kì.
Trần Kiến xoa lòng bàn tay, nói thẳng: “Thích cái gì thì nói, không thích cái gì cũng phải nói, đừng giả câm giả điếc, hiểu chưa?”
Hạ Nam rụt lại hai vai, dáng vẻ hốt hoảng: “Cháu… cháu biết rồi ạ.”
Lê Hiên có việc cần giải quyết nên đã rời đi trước, Trần Kiến lái xe đưa Hạ Nam về nhà mình.
Chiếc xe Jeep màu đen vừa mới khởi động, một gã đàn ông lạ mặt bỗng lao đến chắn đầu xe, người gã bê bết máu tươi và bùn đất, không thể nhìn rõ mặt mũi.
Hạ Nam ngồi ở ghế phụ, bị hành động đột ngột của gã làm giật mình, cô siết chặt dây đai an toàn, l*иg ngực run rẩy vì sợ hãi.
Gã đàn ông đập mạnh tay vào mặt kính xe ô tô, miệng mở to gầm gừ, khuôn mặt dữ tợn mơ hồ. Bảo an chạy đến giữ chặt lấy gã, sau một hồi giằng co, gã ta bị kéo vào trong tòa nhà.
Mọi thứ diễn ra chóng vánh, Hạ Nam kinh ngạc, bất giác nhìn sang người bên cạnh.
Trần Kiến chầm chậm gõ ngón tay lên vô lăng, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, anh nhướng mày trêu cợt: “Nhìn đủ chưa? Tròng mắt sắp rớt ra rồi.”
Hạ Nam không nói lời nào, Trần Kiến cũng không chủ động nhắc đến việc khi nãy.
Tiết trời hôm nay lạnh lẽo, Hạ Nam tựa đầu vào cửa xe, gò má trắng nõn hơi ửng đỏ.
Trong xe yên tĩnh, cô mơ màng nhìn cảnh vật trên đường, mắt rũ xuống, lông mi đen nhánh cong lại như cánh quạt.
Có lẽ cảm thấy nhàm chán, Trần Kiến bật đại một bản nhạc nước ngoài lưu trong máy.
Nhạc Ba Lan, ca sĩ người Mexico, giọng hát nội lực đầy truyền cảm.
Hạ Nam từng học tiếng Ba Lan, giao tiếp ở mức căn bản, hiểu đại khái từ ngữ phổ thông.
Thân thể nàng tan chảy trong lòng ta
Đôi môi nàng ngọt ngào như mật ong
Ta vuốt ve, âu yếm trái ngọc đẫy đà
Ta cắn nuốt hạ thể đã ướt đẫm.
Giai điệu sôi động mạnh mẽ, lời nhạc nóng bỏng và gợϊ ȶìиᏂ, sự ẩn dụ bên trong không thích hợp với lứa tuổi học sinh, Hạ Nam thẹn thùng cúi đầu.
“Chú Kiến biết tiếng Ba Lan ạ?”
“Biết một chút.”
Trần Kiến lơ đãng thấy được dáng vẻ ngượng ngùng của cô nhóc, trong lòng anh có phỏng đoán.
“Từng học tiếng Ba Lan?”
“Vâng, cháu biết một chút.”
Trần Kiến tặc lưỡi: “Chà, cũng khá giỏi đấy!”
Anh hất cằm, nói như ra lệnh: “Vậy dịch lời nhạc nghe xem.”
Hạ Nam quẫn bách, giọng nghẹn lại, mặt đỏ như phát sốt.