Đối phương cắn chặt răng, mồ hôi làm ướt đẫm áo, vật chứng đều đầy đủ, dù gã cố đến mấy cũng không thể biện minh, một nỗi sợ vô hình lấp kín l*иg ngực.
Quả thật là gã ta đã mang những thứ đó vào sòng bạc, không phải chỉ một lần, đám bảo an ở đây giám sát rất chặt chẽ, gã phải tốn nhiều công sức mới có thể trót lọt thành công.
Mua chuộc hai nhân viên phục vụ, đôi bên ăn ý phối hợp trong tối, gã ta thuận lợi thắng đậm nhiều ván, tiền vào túi như nước. Đang lúc chơi hăng say, cơn thèm thuốc bỗng tìm đến, gã gấp không chờ nổi chạy vào nhà vệ sinh, lén lấy ra gói thuốc giấu trong túi quần.
Thuốc phiện ngấm vào máu thịt, lập tức khiến đầu óc con người trở nên mụ mị, thân thể gã nóng ran, cảm giác thèm muốn cắn nuốt thần trí của gã.
Kế đó, gã ta đã giở trò với một nữ phục vụ, kéo cô gái vào nhà vệ sinh rồi dùng bạo lực ép đối phương nuốt thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Trần Kiến khá nhẫn nại với gã, không dùng vũ lực đè ép, không to tiếng đe dọa, anh cho gã thời gian để thỏa thích gặm nhấm nỗi sợ tột cùng. Nhìn gã ta giãy giụa như con cá sắp chết, anh tự thấy cảm giác thích thú mang lại không quá tệ.
Nhưng ở bên cạnh, Lê Hiên lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, anh liếc mắt ngầm ra hiệu, tên đàn em hiểu ý bước lên, rút ra một con dao bạc sáng loáng.
Gã đàn ông điên cuồng vùng vẫy: “Bọn mày không được làm bậy! Tao là thị trưởng thành phố… là thị trưởng đấy!”
Tiếng gào thét vang vọng trong phòng: “Lũ khốn nạn! Tao là quan chức của nhà nước… sao bọn mày dám!”
Cơ thể nung núc thịt của gã ta bị đè chặt trên đất, mũi dao sắc nhọn đâm xuyên qua bàn tay, máu tươi chảy dài trên sàn nhà, gã hét lên thảm thiết, người quặp lại như con tôm bị nấu chín.
Sự tra tấn dã man này chưa dừng lại, tên đàn em dùng sức bóp lấy miệng gã, mũi dao dính máu chọc sâu vào trong, cảm giác lạnh lẽo dán ngay đầu lưỡi run rẩy, đôi mắt gã trợn trừng, giăng kín những tơ máu.
Máu tươi bắn lên giày da, Trần Kiến châm thuốc lá, gương mặt vô cảm, không nói thêm lời nào đã quay lưng rời đi. Lê Hiên nối bước theo sau, anh đóng lại cánh cửa gỗ, mọi thứ diễn ra bên trong đều bị bóng tối lấp kín.
Tại phòng nghỉ, Hạ Nam xem lại tin nhắn cũ trong máy, vẻ mặt buồn bã. Cô vào mục soạn tin, gửi ngắn gọn vài dòng cho hai cô bạn thân, xem như là báo tin bình an với họ.
Hạ Nam xin nghỉ học hai tuần, tạm thời khóa hết phương thức liên lạc với người bên ngoài. Mang tâm trạng bức bối, hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh.
Có tiếng bước chân đến gần, Hạ Nam quay đầu nhìn lại. Người đàn ông vừa mới đẩy cửa đi vào, đôi chân thon dài vững vàng, dáng dấp cao lớn đĩnh đạc, cánh môi mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn. Nét đẹp nam tính hài hòa, mang vẻ phóng túng và hoang dại.
Thoáng chốc, một cảm giác nặng nề xuất hiện đè lên thân thể Hạ Nam. Người cô chợt cứng đơ, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, theo quán tính, cô nắm chặt điện thoại.
Đây là lần đầu Hạ Nam gặp Trần Kiến, tim đập nhanh vì khẩn trương, ấn tượng lại chẳng mấy tốt đẹp.
Lê Hiên ngồi cạnh Trần Kiến, ý cười ung dung nhã nhặn, khóe mắt hơi liếc nhìn Hạ Nam, anh kín đáo quan sát cô gái nhỏ.
Có vẻ là một người hướng nội không giỏi giao tiếp, khi gặp Trần Kiến, cô trở nên dè dặt gượng gạo. Lúc nói chuyện với anh, dáng vẻ của cô tự nhiên hơn nhiều.
Lê Hiên hiểu trong lòng, không nhịn được cười khẽ. Bao năm qua vẫn vậy, anh Kiến của họ không được trẻ con yêu thích.