Xem Bói Quá Chuẩn, Bị Cảnh Sát Trưởng Hương Giang Để Ý

Chương 3

Ở trong phòng có thể làm việc gì?

Đám giang hồ ngầm hiểu rời đi, tiếp tục đi tìm tung tích Diệp Tri Du.

Tiếng bước chân của đám giang hồ đi xa, thân hình căng thẳng của Diệp Tri Du mới buông lỏng hai phần, có điều, bàn tay cô chống lên cổ đối phương cũng không thu lại: "Đưa tôi ra ngoài!"

“Đêm nay không được." Ngọc Chí Cần mỉm cười, nhanh chóng từ chối.

Diệp Tri Du biết anh ta có ý gì, hiện tại toàn bộ băng Tứ Đao đều đang tìm kiếm cô, nếu đêm nay cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt.

Nhưng sáng mai ra ngoài, cũng chưa chắc cô có thể bình yên vô sự.

Đôi mắt Diệp Tri Du tối sầm, lạnh lùng quát lớn: "Lui lại!”

Hai người ở trong phòng Ngọc Chí Cần, ngồi mặt đối mặt suốt một đêm, cho đến hừng đông, tư thế của hai người đều không có bất kỳ thay đổi nào.

“Cô Diệp thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

“Bớt nói nhảm đi!" Diệp Tri Du ném đèn bàn qua một bên, vẫy vẫy bàn tay đang mỏi nhừ, giật cổ áo, rồi lại đánh giá Ngọc Chí Cần một cái, xác định trên mặt đối phương không có chỗ nào để dán miệng lên, nên ấn môi lên cổ áo anh ta.

Ngọc Chí Cần nhướng mày. Diệp Tri Du nhướng mày cười với anh ta: "Đi thôi, em yêu."

Dứt lời, cô kéo cánh tay anh ta, mở cửa phòng Ngọc Chí Cần, nghênh ngang xuất hiện ở hành lang khách sạn

Ánh đèn đã bị ánh mặt trời sáng sớm thay thế, mấy tay đàn em băng Tứ Đao đều đứng cách đó không xa, xa xa nhìn thấy Diệp Tri Du nắm tay Ngọc Chí Cần đi ra, đều không thể tin được trừng to mắt.

Anh Ba trước nay không gần nữ sắc đang thân mật với ả đàn bà anh Hai để mắt tới...

Đám giang hồ có chút hoảng, anh Hai không dễ chọc, mà anh Ba lại cũng không dễ chọc!

Diệp Tri Du kéo cánh tay Ngọc Chí Cần, đặt tay anh ta lên eo cô, ngửa đầu cười rạng rỡ, giống như hai người đang yêu nhau.

Chờ ra khỏi khách sạn, Diệp Tri Du lập tức lạnh mặt, hất tay Ngọc Chí Cần ra, sải bước rời đi.

Khi đã đi thật xa, đầu óc căng thẳng của Diệp Tri Du mới hoàn toàn thả lỏng.

Ở Hương Giang vào thập niên 90, nguyên chủ là cô gái đến từ đại lục, nên bị xa lánh, có thể đột phá tiến vào trận chung kết, đã là nhờ tác giả đã thêm chút mắt dặm chút muối cho cuộc đời thảm thiết của nhân vật phản diện nên mới đặc biệt khai ân.

Hôm nay Diệp Tri Du đắc tội anh Hai của băng Tứ Đao, sợ là cô không thể ở lại Hương Giang được nữa.

Diệp Tri Du nhét tay vào túi, lấy ra hai đồng xu lạnh tanh.

“...” Thật là, tiền bạc làm cản trở đường đi của anh hùng.

Trong nhà còn có ba nhóc tỳ, Diệp Tri Du lo lắng người nhà bị tìm phiền toái, nên vội vã bước nhanh về nhà..

Đại khái mất khoảng bốn mươi phút, Diệp Tri Du mới đi tới căn phòng trọ cũ cô thuê ở Tiêm Sa Chủy.

Nhà cũ lâu năm không tu sửa, lúc Diệp Tri Du lên lầu sáu, cầu thang dưới chân vừa dốc vừa cao, xung quanh rách nát, khiến ý nghĩ phải cố gắng kiếm tiền trong lòng Diệp Tri Du càng ngày càng mãnh liệt.

Cầu thang dốc đứng, lan can chỉ cần dùng sức bẻ một cái là gãy, đứa nhỏ mới mấy tuổi lên xuống lầu ở chỗ này nguy hiểm biết bao nhiêu? Đẩy cửa ra, ,ặt tường gồ ghề cùng với căn nhà nhỏ chật chội xuất hiện trước mặt Diệp Tri Du.

"Chị dâu, sao chị lại về rồi?" Nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu bé thoạt nhìn chừng năm sáu tuổi đang nấu cơm trong phòng bếp dừng động tác.

“Không phải bây giờ chị đang ghi hình sao?”

“Thăng cấp thất bại, chị sẽ trở lại.”

Diệp Tri Du nhìn đứa nhỏ mới tí tuổi đã phải đảm đương việc nhà, cắn răng nuốt xuống chuyện Diệp Tri Du đã không còn ở thế giới này.

Cô sẽ nuôi mấy đứa nhỏ này lớn lên, chờ nhân vật phản diện trở về, cô sẽ rút lui êm gọn.

Đây là thù lao cho việc cô mượn xác của nguyên chủ để sống lại.

Cậu bé nấu cơm, là em trai lớn nhất của Tần Chi Dục, Tần Nhược Thịnh. Thoạt nhìn mới năm sáu tuổi, nhưng thực ra đã bảy tuổi, đáng lý ra là độ tuổi cắp sách đến trường rồi.