Nhiều lần anh hỏi thăm, biết được vợ sắp cưới và em trai em gái đều bất hạnh bị cha của nam chính ngộ sát, không còn thân nhân trên đời, Tần Chi Dục trở nên xấu xa, trở thành nhân vật phản diện lớn nhất cuốn tiểu thuyết.
Diệp Tri Du nhìn người đàn ông trước mặt, hiểu rõ thân phận của đối phương.
Ông ta, không chỉ là người đứng thứ hai băng đảng Tứ Đao, còn là cha của nam chính, là mồi lửa cho việc Tần Chi Dục chống lại nam chính.
Không kịp ngẫm lại quá nhiều, Diệp Tri Du cầm cái đèn bàn trong tay vọt tới trước mặt người đàn ông, nhấc chân đạp về phía thân dưới của đối phương. Trong lúc đối phương tránh né, cô nhanh tay lẹ mắt đập cái đèn bàn lên đầu ông ta, đánh ngất đối thủ.
Thấy đối phương ngất xỉu, Diệp Tri Du mới mở tay nắm cửa, bước nhanh ra ngoài.
Cô nên cảm thấy may mắn chính là, đối phương khinh địch, không có ai canh giữ cửa ra vào, nếu không với cái thân thể yếu đuối này của cô, thật sự cô có trốn thoát được hay không là một vấn đề lớn.
Trong lúc đi ngang qua góc đường, cô đυ.ng phải một người. Chưa kịp nói lời nào, cô đã nhìn thấy cách đó không xa có mấy người mặc áo sơ mi trắng, tay xách bốn con dao hùng hùng hổ hổ đi tới.
Cô vô thức trốn vào phòng của người mà cô đυ.ng phải ở góc đường.
Cửa phòng đóng lại, Diệp Tri Du cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui, Diệp Tri Du nhíu chặt mày.
Khuôn mặt này, vẫn quá thu hút sự chú ý.
“Này cô gì ơi...?”
Giọng nói khàn khàn, khiến Diệp Tri Du nghiêng mắt. Đập vào mắt chính là một người đàn ông để râu, lôi thôi lếch thếch, nhìn anh ta mặc áo sơ mi hoa, còn có làn da thô ráp, chắc cũng là một tay giang hồ.
Diệp Tri Du đặt bệ đèn bàn giữa hai người, không hé răng.
Người đàn ông nghe tiếng bước chân đến gần cửa, thấp giọng hỏi: "Cần giúp gì không?" Diệp Tri Du vẫn không nói một lời.
Cô không tin hai người không quen không biết mà anh ta lại có lòng tốt giúp đỡ cô như vậy.
Diệp Tri Du cảnh giác nhìn về phía đối phương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Tri Du nhìn kỹ mặt mày đối phương thấy cũng có chút đẹp trai, cùng với quý khí sang trọng và khí đen quanh quẩn cả người.
Ồ, xem ra, tương lai tên giang hồ này sẽ là thủ lĩnh của một băng đảng nào đó.
Thể lực gắng gượng hết nổi, hơn nữa công lực không sâu, Diệp Tri Du chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, lười phí sức nhìn kỹ đối phương nữa.
Khi Diệp Tri Du thu mắt lại, trong lòng thay đổi suy nghĩ.
Đối phương có thể trở thành thủ lĩnh, chứng tỏ cũng có chút năng lực, nói không chừng, có thể giúp cô ra ngoài. Chỉ cần đưa cô đi ra ngoài, co có lòng tin mình có thể trở lại phòng trọ nguyên chủ đã thuê.
Nghĩ vậy, Diệp Tri Du nhìn người đàn ông cao gần một mét chín, nhanh chóng đặt mảnh thủy tinh còn lại của đèn bàn lên yết hầu đối phương, thấp giọng uy hϊếp: "Đưa tôi rời khỏi đây.”
Người đàn ông nhướng mày, không ngờ tay chân của cô nhanh nhạy như thế.
“Nhanh lên!” Diệp Tri Du đẩy hung khí vào sâu một chút.
“Tôi sẽ được lợi ích gì?”
“Sẽ không chết." Người đàn ông bị chọc cười, dưới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tri Du, anh ta không thể không gật đầu, giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi đưa cô rời đi, xin cô đừng gϊếŧ tôi."
Giọng điệu thoải mái của đối phương khiến trong lòng Diệp Tri Du trở nên nghiêm túc. “Tôi khuyên anh bớt giở trò đi.”
Đỉnh đầu và hai đầu vai đều là khí đen, không chết sớm thì cũng khắc chết cha mẹ vợ con, mệt cho anh ta còn cười được.
“Cô bỏ xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”
Diệp Tri Du không nghe. Ngay khi người đàn ông còn muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn chạy đôn chạy đáo, hiển nhiên là biết người đàn ông dầu mỡ đã gặp chuyện không may, đang xông xáo đi tìm cô.
“Anh Ba, anh Hai đã xảy ra chuyện rồi! Con đàn bà trong phòng kia đã đánh anh ấy rồi bỏ chạy!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tri Du trở nên căng thẳng, nắm chặt bệ đèn bàn. Thế mà anh ta lại là anh Ba Ngọc Chí Cần của băng Tứ Đao?
“Cút! Bớt cản trở ông đây làm việc quan trọng đi!" Người đàn ông khàn giọng mắng.