Chung Minh vẩy đầu, nước từ trên tóc hắn bắn ra, tiến lại gần mạn thuyền, trước tiên đưa lưới và dây thừng cho người trên thuyền.
Chung Thủ Tài và Chung Hổ đứng gần nhất vội vàng đón lấy, Chung Hổ vừa nhận thì bị sức nặng từ dây thừng kéo cho nghiêng ngả.
Hắn ta trừng mắt: “Đại đường ca, huynh dùng dây thừng cột cái thứ gì vậy?”
“Ngươi kéo lên là biết ngay.”
Chung Minh vịn vào mạn thuyền, thuận lợi leo lên, lúc lên thuyền, cơ bắp nâu khỏe khoắn của hắn nổi rõ, đường nét cơ thể kéo dài và rắn rỏi.
Xuống nước hắn đương nhiên không mặc áo, quần dài cũng kéo lên, chỉ còn để lại cái quần đùi sát háng.
Dân sông nước ai nấy đều ăn mặc thế này, quần ngắn gọn gàng, quần ngoài chỉ dài tới đầu gối, như thế xuống nước thuận tiện với lại cũng mát mẻ hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Chung Thủ Tài đã giúp hắn kéo được cái lưới lên, bên trong là đủ loại cá biển, cua, nhím biển, bào ngư và ốc, trải đầy cả sàn thuyền, nhìn đến nỗi ai nấy đều không khỏi ngưỡng mộ.
“Vẫn là huynh giỏi, chúng ta không lặn sâu bằng huynh, xuống vài lần cũng không bằng huynh một chuyến. Huynh nhìn mấy con bào ngư này xem, to ghê! Mang ra chợ bán chắc chắn được giá tốt.”
Chung Minh nhận lấy khăn vải từ tay nhị cô phụ đưa, lau mặt rồi tiếp tục lau tóc.
“Thực ra tài bơi lội là có thể luyện được. Ta giờ so với trước đã có thể nín thở lâu hơn, hơn nữa ở dưới nước tìm những thứ này cũng có bí quyết, người không biết khi lặn xuống không có mục tiêu, thời gian đều lãng phí vô ích.”
Chung Thủ Tài gãi gãi đầu.
“Có thể luyện thì đúng, nhưng cũng là nhờ Hải Thần ban cơm ăn.”
Chung Minh cười cười, không tiếp lời.
Lau chùi đại khái, sao cho không để nước biển dính đầy mắt, hắn vắt khăn lên cổ, bước qua giúp Chung Hổ.
Trong lúc nói chuyện, Chung Hổ và Chung Thạch đã hợp sức kéo được một đoạn dây thừng dài, tam thúc cũng đang ở phía sau giúp đỡ, đợi đến khi con sò lớn nặng trịch được kéo lên khỏi mặt nước, đến cả cặp mắt nhỏ của Lục thúc công cũng phải mở lớn hai vòng.
Chung Thạch đến lưỡi cũng líu lại.
“Dưới… dưới nước còn có thứ này sao? Huynh lặn cùng một chỗ nước với chúng ta đấy à?”
Hắn ta là đứa trẻ trong mấy người trẻ tuổi trên thuyền có thời gian nín thở ngắn nhất, vừa xuống chưa được bao lâu đã phải ngoi lên thở, vài lần như thế, ngoài việc làm mặt mũi đỏ gay, chẳng thu hoạch được gì đáng kể.
Chung tứ thúc vừa mất mặt, lại vừa lo cho hắn ta xảy ra chuyện, nên hai lần sau đều không cho hắn ta xuống nước nữa.
“Ta bơi ra xa một chúqt, con sò này là vô tình nhìn thấy, không thì cũng bỏ lỡ rồi.”
Chung Minh thấy Lục thúc công đi tới, hắn nhường ra một khoảng trống: “Lục thúc công, ngài kiến thức rộng rãi, xin giúp nhìn thử xem, con sò to như vậy mà không ẩn ở vùng nước sâu, lại cắm mình trong lớp cát ở vùng nước nông, liệu có gì khác thường không?”