Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 17: Cho cá ăn

Ban đầu còn thấy một con tôm hùm, đáng tiếc nó chạy mất, làm hắn buồn bực suốt một lúc lâu.

Để bù đắp cho mình, hắn đập liên tiếp hơn mười con nhím biển, lôi ra từ trên đá vài nắm ốc móng tay đủ cho mấy người ăn một bữa.

Hắn tiếp tục đảo quanh tìm bào ngư, cuối cùng tìm được vài con, đem hết vào trong lưới.

Lưới đã dần đầy, thời gian dưới nước cũng không ngắn.

Dù hắn cảm thấy một hơi này vẫn còn trụ được, nhưng Chung Minh cũng chuẩn bị quay lại mặt nước.

Đúng lúc xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt hắn chợt liếc thấy một cái vỏ sò to lớn đen sì lấp lánh trên vùng cát dưới đáy biển, kích thước lớn bằng cái nắp nồi.

Nhìn hình dáng vỏ sò phía trên rộng dưới hẹp đã biết, đây là một con sò mai lớn, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Sò mai hay còn gọi là sò biên mai, là một loài sò có hình dáng rộng trên hẹp dưới, bên trong lớp màng và phần trụ thịt đều có thể ăn, hương vị rất thơm ngon, đặc biệt là phần trụ, sau khi phơi khô sẽ trở thành một loại đặc sản có giá trị cao được gọi là “cồi sò”, tại tửu lâu trên thành đều là món ăn thượng hạng có thể lên bàn tiệc.

Chung Minh từng thấy qua cỡ bàn tay, cỡ đầu người, nhưng chưa từng thấy con nào lớn đến gần hai thước thế này, muốn lớn đến cỡ này, e rằng tuổi đời của nó cũng không hề nhỏ.

Trước đây, hắn từng nghe các bô lão trong tộc kể, bất kể là thứ gì, sống càng lâu thì càng thông minh.

Một con sò mai lớn đến vậy mà không ẩn mình ở biển sâu dưỡng lão, lại xuất hiện ở vùng nước nông, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.

Có lẽ nó có liên quan đến cơn bão sắp kéo đến bờ biển trong ký ức của hắn.

Chung Minh dùng dây thừng buộc quanh vỏ sò, quấn chặt lại bốn phía, dự định mang con sò này lên bờ để Lục thúc công xem qua.

Hắn lôi kéo vài lần, xác định không thể bung ra, nên đổi thành một tay kéo lưới, một tay nắm dây thừng, lôi theo thu hoạch nặng nề bơi ngược lên.

Lúc này, trên thuyền.

Mọi người dựa vào lan can nhìn xuống mặt nước, bàn tán sôi nổi.

“Đã qua được một lúc lâu rồi, Thủ Tài bọn họ đã ngoi lên xuống đến ba bốn lượt, vậy mà a Minh vẫn chưa lên, xem ra tài bơi lội của tiểu tử này dường như lại tiến bộ hơn trước rồi.”

“Chúng ta vốn là dân sông nước bẩm sinh biết bơi, mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi đã biết nín thở lặn xuống đáy, nhưng giỏi như Chung Minh thì đúng là ít thấy.”

“Huynh trưởng của ta vốn dĩ tài bơi lội cũng không tệ, mà nhà ngoại của tẩu ấy còn là thợ mò ngọc, tẩu ấy trước khi xuất giá cũng từng là một ngư nữ, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của hai người sao có thể là kẻ bất tài.”

“Chỉ tiếc là Chung Hàm thân thể yếu ớt, bằng không vài năm nữa chắc cũng chẳng kém là bao.”

“Nói đến tiếc nuối, phải nói đại ca ta và đại tẩu thật đáng tiếc…”

Chung tam thúc nói đến đây thì bùi ngùi không thôi, Chung tứ thúc cũng thở dài buồn bã.

Đúng lúc đó, chợt nghe thấy một tiếng “ào” ở phía đuôi thuyền, ngay sau đó, một người phá nước trồi lên.

Chung Hổ đang ngồi canh nén hương dùng để tính thời gian, lập tức bật dậy, hớn hở reo lên: “Đại đường ca thật lợi hại, dưới nước tận một khắc* mới lên!”

[*Một khắc: đơn vị đo thời gian cổ đại, khoảng 15 phút.]