Một buổi tiệc cưới tưng bừng, hơn nửa dân trong thôn đều đến tham dự, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, hầu hết đều uống không ít rượu.
Người dân sống trên sông nước quanh năm lênh đênh trên biển, cư trú trên thuyền, khớp xương thấm đẫm hơi ẩm, vì thế đa số đều thích uống rượu, mà tửu lượng cũng không hề ít.
Rượu uống vào, đến hôm sau thì hầu hết đều ngủ vùi, cho đến khi mặt trời đã lên đến ba cây sào, cũng chẳng thấy chiếc thuyền nào ra khơi.
Người ta nói gần đây là mùa bắt sứa, trong tộc đã bàn tính muốn gom vài chiếc thuyền ra biển đánh sứa, nhưng lần này chẳng ai hứng thú động tay chân, tính thêm còn thiếu lưới, cần phải làm thêm vài cái, thế là lại lùi kế hoạch thêm vài ngày.
Chung Minh thì bị nhị cô dặn đi dặn lại, chỉ thiếu nước thề trước tượng Hải Thần rằng lần này nhất định sẽ đi, nhị cô mới miễn cưỡng tin lời hắn.
Thế là thời gian trôi đến hai ngày sau.
Cuối giờ Dần, chân trời vẫn còn tối mịt, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh trăng trong vắt.
Chung Minh nhờ thói quen sinh hoạt trong quân doanh mà đến giờ là tự nhiên mở mắt.
Tiểu đệ Chung Hàm bên cạnh ngủ nằm dạng tứ chi, cái gối gỗ đã bị đá văng từ lâu, gương mặt nhỏ dán trên chiếu, chỉ nghĩ đến thôi cũng biết lát nữa dậy sẽ hằn đỏ vệt vệt.
Chung Minh không gọi tiểu tử dậy, trẻ con cần ngủ nhiều mới cao lớn. Hắn vẫn cho rằng mình cao to, đến doanh trại Bắc Địa, so với những hán tử phương Bắc cũng không kém, có lẽ chính là nhờ hồi nhỏ mẫu thân tin tưởng điều này mà mặc hắn ngủ nướng trên thuyền suốt cả ngày.
Ra khỏi khoang thuyền, hắn ngồi xổm ở mũi thuyền múc nước rửa mặt, nhìn qua thì thấy nước ngọt trong vại không còn nhiều.
Bạch Thủy Úc cách con sông nước ngọt khá xa, nước dùng phần lớn đều phải mua từ các thuyền buôn bán nước chuyên nghiệp. Cũng có người không ngại phiền, hai ngày lại chèo thuyền đến sông lấy nước một lần.
Ví như nhị cô và nhị cô phu, chính là đôi phu thê tằn tiện như thế.
Mỗi lần thấy Chung Minh tốn năm văn tiền mua nước, đều mắng hắn cả nửa ngày.
Bỏ cây nhánh liễu dùng để vệ sinh răng miệng, Chung Minh vốc một vốc nước rửa mặt, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hắn nổi lửa, dùng bếp đất nấu một nồi cháo tẻ để làm bữa sáng, thì thuyền nhị cô mới truyền đến tiếng động của người thức dậy.
Một lúc sau, nhị cô phu Đường Đại Đường là người đầu tiên ra khỏi thuyền, trừng mắt nhìn Chung Minh đang ngồi xổm trên boong thuyền dọn dẹp lưới rơm rạ.
“Con dậy sớm thế cơ à?” Đường Đại Đường không dám tin.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ ông ấy còn nói với lão bà rằng, bắt sứa cần dậy thật sớm, tranh thủ cắm cọc khi nước triều xuống.
Chung Minh cái thằng lười biếng này nhất định không dậy nổi, chi bằng mình dậy sớm một chút rồi đi gọi nó.
Bây giờ thì hay rồi.
“Sợ ngủ quên lỡ mất giờ, bị mắc tiểu nên tỉnh dậy, sau đó con dậy luôn.”
Chung Minh lúc này tinh thần phơi phới, hắn chỉnh lại cái lưới rơm trong tay, sau đó đặt sang một bên, nói với Đường Đại Đường: “Con sẽ gọi tiểu tử dậy ăn sáng, sau đó đưa nó sang chỗ nhị cô, cô phụ, khi nào chúng ta ra khơi?”
Đường Đại Đường so với Chung Xuân Hà thì tin tưởng Chung Minh hơn một chút. Nam nhân với nhau, luôn có sự khoan dung hơn.