Lưu Lan Thảo lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Mọi người ăn ngon là được, nếu có gì thiếu sót, xin mọi người bỏ qua cho.”
Phu lang của tứ thúc Chung Minh họ Quách, vốn là người lắm lời.
Trước mặt ông ta đã chất đống vỏ lạc, vẫn đang tiếp tục bóc, vừa bỏ lạc vào miệng vừa nói: “Nhà tẩu ít người, ta thấy mấy người tất bật đến nỗi gót chân đập vào sau đầu, đúng rồi, chẳng thấy đứa cháu ca nhi của tẩu đâu, ta còn thấy hắn đi về phía bên kia, không biết đi làm gì, chắc không phải đi giúp đâu nhỉ?”
Không nói thì thôi, vừa nói ra nụ cười trên mặt Lưu Lan Thảo lập tức giảm đi vài phần, rõ ràng không muốn nhiều lời về chuyện này.
Có người ngồi cạnh thấy thế, liền âm thầm huých khuỷu tay Quách thị một cái: "Ngày vui của người ta, nhắc tới đứa xui xẻo ấy làm gì.”
Quách thị chợt nhận ra, giơ tay đập nhẹ lên miệng.
“Phì phì phì, tại ta, tại ta.”
Nghe đến đây, Lưu Lan Thảo miễn cưỡng kéo lại nụ cười.
“Chắc là thừa cơ trốn việc rồi, khi cần không biết đi đâu, ta cũng không rảnh đi tìm nó, dù sao có nó hay không cũng chẳng khác gì.”
Mọi người vội đồng thanh nói: “Đúng thế, hơn nữa nó không ra mặt thì lại càng tốt.”
“Đứa nhỏ này đúng là, nuôi bao nhiêu năm mà chẳng biết ơn gì cả. Dù không ra mặt, cũng nên chủ động chia sẻ chút công việc, xuống bếp phụ một tay cũng được.”
Quách thị nghe vậy, phun ra một miếng vỏ lạc dính trên lưỡi, bĩu môi nói: “Làm việc nặng thì thôi, nhưng bếp núc thì đừng để nó thó vào, món gì qua tay nó là ta không dám ăn đâu, sợ đau bụng lắm, mấy người dám ăn không?”
Nói xong, ông ta còn nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho Lưu Lan Thảo.
“Tẩu mềm lòng quá, theo ta thấy, tốt nhất nên sớm tìm một nhà ở xa mà gả quách nó đi.”
Lưu Lan Thảo thở dài.
“Ta chỉ là cữu mẫu của nó, làm sao làm chủ chuyện này được? Đến lúc đó, không phải sẽ bị người ta nói sau lưng sao?”
Rồi bà ta lại cười nói: “Thôi, ngày vui, không nhắc đến những chuyện không liên quan, mọi người cứ ăn uống thoải mái, ta đi bận tiếp đây.”
Bà ta đi rồi, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Chung Minh nghe mà không khỏi nghĩ đến ca nhi khi nãy lặng lẽ làm việc trong góc, cũng chính là người đã trả lời câu hỏi của hắn.
Sự xuất hiện của người đó đã là kỳ lạ, mà nơi y ở lại trùng hợp với hướng mà Quách thị vừa nhắc đến.
Người đang bị bàn tán kia, tám chín phần chính là y.
Đã đến mức bị người ta nhắc đến ngay trước mặt, Chung Minh cũng muốn biết y rốt cuộc đã làm gì tày trời mà bị nhiều cái miệng ác độc xì xào sau lưng đến vậy.
Đáng tiếc là trong đám người ngồi đây, chỉ có hắn là không hiểu chuyện.
Dẫn đầu là Quách thị, những phu lang và phụ nhân ngồi xung quanh cứ nói mãi những từ như “mặt dày”: "vong ân phụ nghĩa”, nhưng lại không ai nói rõ danh tính hay nguyên nhân.
Rồi vì món ăn mới dọn lên, câu chuyện cũng kết thúc.
Nghe đến đây, Chung Minh cảm thấy chán, ngáp một cái, rồi lại cúi xuống gỡ cua cho tiểu đệ.