Cậu phải chạy trốn.
Cậu phải nhanh chóng quay lại chỗ mấy anh bảo vệ, quay lại đám đông.
Nhưng nhà vệ sinh này quá hẻo lánh, lại bị gã tóc vàng chặn mất lối…
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai cậu: Tại sao phải chạy? Cậu nên gϊếŧ hắn.
Cơ thể Lâm Ngộ An run lên, không dám nhúc nhích.
Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.
“Vừa nhìn đã nhận ra cậu rồi, cao hơn rồi đấy, nhưng vẫn như một cô nàng, non mịn mọng nước.”
“Không phải ngoan lắm sao, bạn học Ngộ An? Sao lại không lễ phép chào hỏi tôi một tiếng?”
Lâm Ngộ An thở dốc, nhìn vào gương thấy Trần Thạch từng bước tiến lại gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn, càng ngày càng… hưng phấn và dữ tợn.
Giọng nói kia lại vang lên: Gϊếŧ hắn đi, dụ hắn ra ngoài, tôi sẽ tìm cách, tôi có thể giúp cậu!
Lâm Ngộ An không nhìn Trần Thạch nữa, mở vòi nước một lần nữa, rửa tay thật chậm.
Hơi thở của Trần Thạch dần dần đến sát gáy cậu, như lưỡi rắn độc liếʍ vào cổ.
“Lâu lắm không gặp, cậu có nghĩ đến tôi không? Tôi… lại rất nhớ cậu.”
Tiếng gió vυ't qua, Lâm Ngộ An bất ngờ xoay người, hất một vốc nước vào mặt Trần Thạch!
Trần Thạch vội vàng bịt mặt, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập lướt qua, hắn nhanh tay chộp lấy, túm được vạt áo, nhưng rồi trượt tay—không giữ được!
Hắn lau mặt, thấy Lâm Ngộ An đã chạy ra khỏi nhà vệ sinh, phơi mình dưới ánh nắng gay gắt.
Muốn chạy à?!
Trần Thạch như mũi tên lao ra, chỉ trong chớp mắt đã nắm lấy vai Lâm Ngộ An, cậu cố hết sức vùng vẫy, Trần Thạch một tay giữ chặt eo cậu, siết mạnh, đẩy cậu vào bức tường xi măng mọc đầy rêu!
Sống lưng bị bức tường cọ xát đau buốt, Lâm Ngộ An dựa sát vào tường, cổ họng bị Trần Thạch bóp chặt, cậu ho khan một tiếng, cố gắng hít thở, ra sức nhìn quanh.
Quá hẻo lánh, không có ai cả…
Giọng nói bên tai càng trở nên kích động: Rút tay ra, móc mắt hắn! Nhanh lên!
“Tại sao vừa thấy tôi lại bỏ chạy? Đau lòng đấy,” Trần Thạch ghé sát lại, mùi khói thuốc nồng nặc xộc đến, “Nhìn xung quanh cái gì, cái mạng rác rưởi này của cậu, lẽ nào còn có ai đến cứu?”
“Ưm…” Lâm Ngộ An vùng vẫy kịch liệt, nhưng hai tay bị Trần Thạch ấn chặt lên tường.
“Ngoan ngoãn là đúng rồi, chúng ta quen nhau như vậy, tôi sao có thể hại cậu được.” Trong mắt Trần Thạch hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, “Cậu chẳng phải rất giỏi sao, sao giờ vẫn phải ra ngoài vẽ tranh tường? Hay là… vẫn chưa thi đỗ đại học, chỉ có thể ra đây làm lao động chân tay?”
Lâm Ngộ An nhìn gần vào đôi mắt dài của Trần Thạch , Trần Thạch ngạc nhiên một chút, sau đó nở một nụ cười càng lúc càng hài lòng, tiến gần hơn, “Tôi đã nói từ lâu rồi, cậu giống tôi, chỉ là một kiếp người không ra gì, cả đời chỉ có thể ngày càng thối nát.”
“Tôi thấy cậu vẽ mấy thứ đó cũng chẳng có gì đặc biệt, khổ cực lắm. Giờ tôi cũng có chút thành tựu, có muốn theo tôi không? Đảm bảo cậu có cơm ăn…”
Lâm Ngộ An bỗng dưng nâng đầu gối lên, mạnh mẽ đá vào chỗ nhạy cảm của Trần Thạch!
“Á! Ôi— mẹ nó!”
Lâm Ngộ An lợi dụng Trần Thạch cúi xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, gió rít bên tai, ánh nắng chói mắt như dao, vừa ra khỏi góc tường, cậu đã bị người phía sau nắm chặt cánh tay, suýt nữa bị trật khớp.
“Còn định chạy à?!”
Trần Thạch một tay kéo xuống khẩu trang của Lâm Ngộ An, nắm cằm cậu ép phải quay mặt lại, lộ ra nụ cười có phần điên cuồng.
“Mẹ nó, vài năm không gặp cậu càng ngày càng tươi tắn, tôi đã nói cậu là con gái mà, cái mặt này…”
Lâm Ngộ An cảm thấy ghê tởm, hét lên: “Lão Trương! Có ai không…”
Trần Thạch lập tức che miệng cậu, Lâm Ngộ An suýt nữa bị ngạt thở, cắn mạnh vào lòng bàn tay của hắn.
“Phản kháng?” Trần Thạch ánh mắt sắc bén, tay định siết chặt cổ cậu…
Bỗng dưng có tiếng hét lớn vang lên—
“Lâm Ngộ An, màyở đâu?! Mau ra đây cho tao!”